Nguồn: Take2Tango
Thỉnh thoảng, cứ nghe thông tin rằng “dân oan” ở các tỉnh lại kéo về Sài gòn khiếu kiện, trưa nay, lại nghe “dân oan” ở khu Kim Liên Hà nội đòi tự thiêu nếu công an đến giải tán họ, tôi tự hỏi: “Sao lại gọi là dân oan nhỉ?”
À, hẳn là họ bị chính quyền sở tại đối xử không công bằng, bị kẻ có chức quyền ức hiếp… Nghĩ cũng oan thật! Đất đai nhà cửa là mồ hôi nước mắt làm lụng từ đời này sang đời khác, bỗng dưng biến mất mà chỉ nhận được một số tiền không tương xứng thì ai không khỏi kêu gào oan khuất.
Bất giác sờ tay lên gáy: - Thế mình có phải là dân oan không nhỉ? Đất đai nhà cửa không bị giải tỏa, nhưng cứ có cảm giác rằng lâu nay mình vẫn phải mang trên đầu, trên cổ một cái gì đó rất nặng nề. Vẫn chưa thể lý giải nó là cái gì.
Thôi, dẹp sang bên lo viết cái đơn xin chuyển trường cho thằng nhóc đã! Vừa vào MsWord mở cái file “Don.doc” có lưu sẵn tiêu đề:
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Tôi bỗng lạnh toát cả người, như thể có một luồng điện chạy dọc suốt sống lưng. Trời đất, mình cũng là dân oan, hơn 80 triệu dân Việt hiện nay đều là dân oan cả!
Vâng, chính xác và hoàn toàn chính xác!
Đây nhé, cái gọi là Chủ nghĩa xã hội đã mang lại được gì cho dân ta ngoài cái thời bao cấp, cấm chợ ngăn sông, xếp hàng ăn độn, đói rách bần cùng... Ai nghĩ đến cái thời ấy mà không rùng mình sởn tóc gáy? Thế mà nó cứ chễm chệ nằm trên đầu trên cổ chúng ta trong mọi văn bản pháp quy, trên những cái cổng chào cao ngất, cứ như thể rằng mấy chục triệu dân Việt Nam đều phải đội ơn cái Chủ nghĩa xã hội này vậy. Oan cho dân ta quá, oan quá còn gì.
Tiếp đến là cái tiêu đề phụ “Độc lập…”.
Tôi tự hỏi hiện nay chúng ta đang sử dụng danh từ này theo nghĩa nào? Tự điển nào có thể định nghĩa được từ “độc lập” này khi Trung Quốc ngang nhiên tuyên bố chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa? Tự điển nào cắt nghĩa cho cái từ “độc lập” này khi Bắc Kinh lệnh cho Hà Nội phải dẹp biểu tình, cấm dân chúng không được biểu lộ lòng yêu nước bằng thái độ ôn hòa? Có ai chỉ giúp tôi cuốn tự điển ấy không? Giá nào tôi cũng mua, nếu không có thì oan cho dân ta quá, oan quá còn gì.
“…Tự do…”, ôi hai tiếng này như tắc nghẹn lại trong cổ họng tôi khi tôi hình dung cảnh hàng trăm ngàn người cùng da vàng máu đỏ, phải bỏ xác giữa biển khơi để đánh đổi cái “tự do” này lấy cái Tự Do bên kia bờ Thái Bình Dương. Đêm đêm tôi vẫn gào thét trong giấc mơ hai từ “tự do”, rồi sáng dậy loay hoay vượt tường lửa vào đọc tin tức từ thế giới Tự Do. Oan cho dân ta quá, cho cả những linh hồn đã chết oan lẫn những người còn đang sống.
Với “độc lập” ấy, với “tự do” kiểu ấy, xin nhường quyền bình luận từ “hạnh phúc” cho quý vị độc giả.
Tôi vẫn chỉ có một câu: Oan cho dân ta quá, oan quá còn gì!
Mới chỉ là dòng tiêu đề của lá đơn, tôi đã thấy oan khuất chất chồng. Chợt khám phá ra một điều thú vị: những cái gì hào nhoáng, bóng bẩy trong cái xã hội giả dối này đều chứa đựng điều bất ổn. Quên bẵng lá đơn với cái tiêu đề đáng sợ, tôi bắt đầu việc tìm kiếm các “mỹ từ” khác.
Và đây: “Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ”. Nhân dân ta làm chủ cái gì? Đất nước này ư?
Không. Ông chủ gì mà đầy tớ tự quyền cắt đất, nhượng biển vẫn không hề hay biết. Đến khi biết được thì cấm “ông chủ” không được hé răng kêu ca. Làm chủ kiểu gì khi một bác sĩ dịch bài viết “Thế nào là dân chủ” từ Anh sang Việt ngữ và phổ biến cho mọi người thì ông ta lập tức bị bắt bỏ tù. Oan cho nhân dân ta quá, oan quá trời ơi!
Rồi đây nữa: “…nhà nước của dân, do dân và vì dân”.
Thế à? “Của dân” là thế nào khi các thỏa hiệp về biên giới, lãnh hải được ký kết mà không qua một cuộc trưng cầu dân ý. Ngược lại, người dân muốn lên tiếng xác nhận chủ quyền lãnh thổ quốc gia lại phải xin phép đảng. Oan quá dân ta ơi!
“Do dân” là thế nào khi người dân không có quyền bầu lên những người họ tín nhiệm, đại diện cho quyền lợi của họ.
Cuối cùng, ai cũng thấy rõ những gì đảng và nhà nước này làm có thực sự “vì dân” không, hay chỉ vì lợi ích cá nhân của mấy triệu con người có gương mặt sắt máu, có trái tim đá sạn, có linh hồn đã bán rẻ cho quỷ dữ.
Rồi lịch sử sẽ phán xét công bằng, tội đồ dân tộc sẽ nhận đúng tội danh. Vận mệnh nước nhà chưa đến, hơn 80 triệu dân Việt có nhận thức được nỗi oan khiên mà mình đang gồng gánh suốt mấy chục năm qua không?
Đừng để những người dân mất đất, mất nhà phải cô đơn trong hai tiếng “dân oan”. Hãy chia sẻ, hãy đồng cảm cùng với họ, dân Việt ta ơi!
|