CSVN Ra Báo Đài ở Mỹ? |
Tác Giả: Vi Anh | |||
Thứ Sáu, 01 Tháng 5 Năm 2009 23:52 | |||
Thể theo Nghị Quyết 36 , Bộ Chánh Trị, cơ quan quyền lực cao nhứt của Đảng Nhà Nước CS Hà nội, đã " hạ quyết tâm", giao nhiệm vụ đổi mới công tác kiều vận, bằng công tác 'thông tin', hỗ trợ truyền thông hải ngoại, dạy học tiếng Việt, sách giáo khoa, dạy tiếng Việt trên truyền thông, công tác văn nghệ, giao lưu văn hóa. CS Hà nội phải làm vì người Việt hải ngoại là một vốn quí, một thế lực tinh thần cũng như vật chất đáng nể, là một đối tượng kinh tế chánh trị không thể không vận động được. Thử xem sơ qua coi, chỉ có khoảng 3 triệu người Việt hải ngoại mà theo con số sưu khảo của Sáng Hội Rockfeller Australia trong 34 năm ly hương: Người Việt hải ngoại có 65.500 bằng sáng chế, trong khi VNCS có hơn 83.000.000 người mà chỉ có 256, cả nước Thái Lan được 6500, và Singapore một quốc gia đô thị mà CS Hà nội từng mời Ô Lý quang Diệu qua cố vấn cũng chỉ có 7500 thôi. Còn lợi tức người Việt hải ngoại kiếm được trong những năm gần đây, trung bình trong một năm là 51 tỷ Đô, gởi về cho không giúp gia đình, bè bạn là 8 tỷ, trong khi cả nước với 83 triệu dân, tài nguyên phong phú, khí hậu ôn hoà mà lợi tức VNCS chỉ có 32 tỷ Đô thôi. Nhưng nhiều dấu chỉ cho thấy dù đã "hạ quyết tâm", cấp ngân sách hàng trăm triệu Đô, dù có an ninh lộ trình ngoại giao, giao thương, có thừa ngân khoản tuyên truyền quốc ngoại và thừa cán bộ viết báo, CS Hà nội chưa dám trịch thượng ra một tờ báo ngay ở Mỹ, Úc, hay Pháp. Nhưng CS có thể dùng tiền bạc, quảng cáo, bắt bí để ảnh hưởng, để giựt dây một vài tờ báo, đài phát thanh, đài phát hình của người Việt tỵ nạn CS ở hải ngoại. Một, bây giờ CS Hà nội chưa dám đương trường ra một tờ báo như kiểu báo đài độc quyền, độc đảng trong nước đâu. Từ hình thức đến nội dung, màu sắc CS báo đài của CS không thể ngụy trang Kể cả những người ngoại quốc không kinh nghiệm CS về VN cũng dễ "phát hiện" ra dù sống từ nhỏ trong chế đô tự do, dân chủ coi tự do, dân chủ như đương nhiên có, nước nào đâu cũng vậy. Đừng tưởng CS không biết dân chúng bị ép buộc nuốt một thứ "báo đài" đã ngán như cơm nếp nát, chán tới cổ rồi. Đảng CS biết dân chúng đang liều lén nghe các chương trình tiếng Việt của ngoại quốc. Đảng CS biết dân chúng liều lén thông tin, nghị luận với người Việt hải ngoại qua xa lộ Internet. CS quá biết nên lâu lâu CS cũng giở nấp vung cho cơ quan ngôn luận của Đảng khai thác một số vấn đề "bén nhậy" như tham nhũng, tệ nạn xã hội để "báo đài" hấp dẫn một chút. Thứ hai, nhưng CS có thế bí mật sự xâm nhập vào truyền thông đại chúng của người Việt hải ngoại. Không chỉ là qua báo với đài, mà còn qua các diễn đàn Internet. Một vấn đề nhậy cảm, dễ làm mất đoàn kết nhưng rất khó phối kiểm vì đây là một công tác tình báo văn hoá, tư tưởng, công tác tuyên truyền quốc ngoại gồm đen, trắng và xám của CS. Chủ trương của Đệ Tam Quốc Tế CS và chương trình dạy của Đại Học Phương Đông đào tạo cán bộ gộc CS cỡ Hồ chí Minh, Trần văn Giàu, nhấn mạnh công tác đầu tiên của người CS là dùng truyền thông để tuyên truyền, kế đến là võ trang tuyên truyền để tiến đến cướp chánh quyền. Bộ Đội CSVN cũng thế bắt đầu với đội võ trang tuyên truyền với Võ nguyên Giáp là cán bộ chỉ huy. CS tin một người có võ trang nói sẽ có nhiều người nghe và theo hơn. Quyển lực ở mũi súng là lời của Mao Trạch Đông. Bây giờ ở hải ngoại, nước người, CS Hà nội không thể dùng võ trang tuyên truyền được. Nhưng võ trang với vũ khí là tiền bạc, hăm dọa, mua chuộc, hứa hẹn. Người tỵ nạn CS có thể thấy hiện tượng mà khó thấy bản chất bên trong của báo đài. Như hướng đi tin khi dời khi đổi, ngụy trang dưới nhiều hình thức. Có khi vẫn bô bô chống tham nhũng, quan liêu, cửa quyền của nhà cầm quyền CS, nhưng nếu tinh ý một chút, so sánh với những bài chống CS về thời gian và sự kiện "tố Cộng" trong nước thì sẽ thấy sự đồng hành thực hiện "chỉ đạo" của Đảng. Đối với vấn đề hải ngoại thì viết đăng theo đơn đăt hàng của đảng CS. Bôi bẩn những nhân vật đấu tranh, hề hóa công cuộc đấu tranh, gây chia rẽ cộng đồng hải ngoại, tạo hố ngăn cách trẻ già, đảng phái, tôn giáo, tạo tâm lý bi quan đấu tranh hoài mà chẳng đi đến đâu. Vì sống trong môi trường tỵ nạn CS, đa số báo chí không theo CS hay chống CS. Nhiều báo đài đã vô tình tuyên truyền không công cho CS. Còn ai bị mua chuộc thì thường phải lấy cái vỏ là quyền tự do báo chí, tính vô tư, độc lập và đa chiều, đa diện của báo chí và báo chí là một đệ tứ quyền. Biện minh bài của tác giả, quảng cáo của khách hàng, nên báo đài không chịu trách nhiệm về tư tưởng và lập trướng dù vai trò tòa soạn, chủ bút, chủ nhiệm là linh hồn của tờ báo, trách nhiệm với quần chúng. Rất nhiều cái vỏ, cái áo để ngụy trang. Nhưng khôn lanh, khéo léo thế mấy, cá nhân có thể gạt người khác một đôi lần nhưng không thể gạt quần chúng lâu được. Sớm muộn gì cũng bị "lộ tẫy." Nhứt là đối với đồng nghiệp sống trong nghề muốn hay không muốn cũng biết đường đi nước bước, ngỏ ngách chánh tri, tài phiệt và báo chí. Có lẽ vì không muốn làm đồng nghiệp buồn, vì nể nang nhau nên ít báo đài nói ra. Ba và sau cùng. Cái gì cũng có chừng mực. Chừng mực đó là niềm tin của quần chúng, chánh nghĩa và quyền lợi chung của quốc gia dân tộc và cộng đồng. Phê bình chỉ trích để xây dựng chánh quyền là tốt. Nhưng cộng tác làm lợi cho địch là phản bội. Tìm hiểu chân lý để quần chúng rộng đường nhận định là tốt. Nhưng làm lộ những bí mật làm hại người khác trong xã hội, quân đội ngoài chiến trường là vi phạm đạo đức nghề nghiệp và có khi còn phạm luật nữa. CNN đài truyền hình lớn của Mỹ vì những lý do đó yêu cầu thông tín viên, biên tập viên không đi tin nào có thể hại cho quân nhân Mỹ trong cuộc hành quân chống khủng bố. Một nháy mắt, một vò tai của một quân khủng bố trên truyền hình có thể là một dấu hiệu tiến hành khủng bố. Có người phản bác, nói tin ( news) vẫn là tin, sự kiện vẫn là sự kiện, tốt cho người này xấu cho người kia. Nhưng một sự kiện như bọn đầu trọc Tân Quốc Xã treo hình Hitler ở khu phố Do Thái ở New York mà làm lớn chuyện, đi tin hàng đầu, người Do Thái sẽ bị xúc phạm. Một cái tin một người bịnh hoạn khoe hạ bộ ngoài chợ mà khai thác quá mức cần thiết là xâm phạm thuần phong mỹ tục, luật hình. Nó giống như kiểu lạm dụng quyền phát biểu treo hình Hồ và Cờ Việt Cộng trên phố Bolsa vậy. Và quần chúng có quyền nghi ngờ lập trường phuc vụ, và thái độ tương kính đối với đọc giả và khán thính giả.
|