Chấm dứt chế độ cộng sản! Nếu không… |
Thứ Hai, 08 Tháng 2 Năm 2010 11:09 | |||
Nếu dân tộc không chấm dứt được chế độ cộng sản… Việt Nam dưới chế độ cộng sản đã là thành viên của LHQ mà trên nguyên thắc, họ phải tuân thủ những công ước về nhân quyền về tự do, dân chủ và quyền công dân trong một xã hội văn minh. Thế nhưng những quy luật của LHQ quá lạc lõng và bị nhiều quốc gia cộng sản, độc tài lạm dụng và lợi dụng. LHQ không có những ràng buộc hay biện pháp chế tài nào đối với các thành viên vi phạm các nguyên tắc căn bản nhất về dân chủ, tự do và nhân quyền trong những văn bản mà họ đặt bút ký khi gia nhập LHQ. Trung cộng, Việt cộng, Bắc Hàn, Miến Điện… đều là những quốc gia vi phạn nhân quyền vô cùng nghiêm trọng, nhưng họ không bị trừng phạt. Cộng đồng quốc tế và LHQ không trừng phạt được cộng sản, mà người dân trong nước cũng không có cách gì loại họ ra khỏi các cơ cấu cầm quyền bằng lá phiếu qua quyền ứng cử, bầu cử. Dù vậy, nền văn minh dân chủ ngày nay ở các nước Tây phương tiến bộ, người dân có thể thay đổi một chính phủ bằng lá phiếu qua các cuộc bầu cử tự do, nhưng đây là điều cấm kỵ đối với đảng cộng sản Tầu và VN. Tôi không hiểu tại sao cái cơ chế toàn cầu LHQ này lại gần như chấp nhận những chế độ coi con người như cỏ rác này vào làm thành viên, mà nguy hơn nữa là trường hợp Trung cộng, một thành viên thường trực có thể dùng quyền phủ quyết những vấn đề quốc tế hay những vấn đề liên quan tới quyền thống trị của họ. Mới đây, 23/01/2010, Trung cộng phản luận, trả đũa Hoa Kỳ công khai mạnh mẽ khi bà H. Clinton chỉ trích sự kiểm soát và kềm chế tự do thông tin internet của Trong cộng. Bắc Kinh cho rằng “Internet freedom is an internal matter” là chuyện nội bộ của Trung cộng! Đảng CSVN có truyền thống theo chân Trung cộng trong mọi lãnh vực cai trị, họ đã gia tăng cường độ vi phạm nhân quyền một cách trắng trợn, tàn bạo trong thời gian vừa qua: - Đặt mình phá nổ thánh giá ở Đồng Chiêm - Đàn áp đẫm máu đồng bào Đồng Chiêm và phong tỏa vùng này. - Cùng lúc, đưa những người yêu nước đấu tranh cho tự do dân chủ ra tòa với những bản án nặng nề làm dư luận quốc tế, các nhà luật học quốc tế, Hoa Kỳ và Anh, Pháp … đã phải nghiêm khắc lên tiếng phản đối… Chế độ Hà Nội đã chia nát Phật giáo, đàn áp các tôn giáo Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo, cùng lúc tập trung vào hai tôn giáo lớn là Phật giáo và Công giáo. Chính Bắc Kinh là cái mộc che của Hà Nội, họ bất chấp Chúa, bất chấp Phật, bất chấp dân tộc, bất chấp đồng bào. Họ có trí óc, nhưng họ thiếu mất lương tri, lòng yêu nước và niềm tự hào của dân tộc. Sức mạnh của họ là AK, là nhà tù, là “môi hở răng lạnh” với Trung cộng. Họ hiểu rằng Phật, Chúa bao dung, Phật, Chúa Nhân từ… Họ tát má này, họ tự động tát đẫm máu má bên kia của nạn nhân mà không cần chờ nạn nhân làm theo lời Chúa đưa má bên kia cho họ tát! Đó là những gì mà cả thế giới nhận thấy sau khi Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết thăm tòa thánh Vatican trở về! Một chế độ man trá, bạo ngược như thế mà vẫn còn tiếp tục tồn tại trong cộng đồng thế giới văn minh hôm nay thì cũng rất là lạ! Trong một bài đề cập tới “tinh thần dân chủ phóng khoáng” của người xưa, anh Ngô Nhân Dụng viết trong NV Online như sau: Mạnh Tử có một tên gọi, là Tàn Tặc. Tặc là kẻ phá hoại điều Nhân, Tàn là người phá hoại đạo Nghĩa. Chúng ta đều biết Mạnh Tử đã xác định “Dân vi quý, quân vi khinh,” khinh nghĩa là coi nhẹ hơn. Nhưng nhiều ý kiến của Mạnh Tử có thể được coi là “cách mạng” so với thời đại của ông, khi mà mọi người trong nước Trung Hoa vẫn quen công nhận quyền hành của các ông vua là tuyệt đối. Mạnh Tử thuật lúc gặp Lương Tương Vương, ông vua hỏi: “Khi nào thiên hạ định” (Thiên hạ ô hồ định?) Tôi (Mạnh Tử) đáp rằng, “Khi chỉ có một người nắm quyền thì định” (Ðịnh vu nhất). “Ai có khả năng gom vào một chính quyền?” (Thục năng nhất chi?) Trả lời: “Ai không thích giết người có thể thống nhất thiên hạ” (Bất thị sát nhân giả, năng nhất chi). Ông vua lại hỏi, “Ai ban quyền (thống nhất) cho người đó?” (Thục năng dữ chi?) Trả lời: “Tất cả thiên hạ không ai không có cái quyền ban cho này.” (Thiên hạ mạc bất dữ dã). Qua đoạn văn trên (Lương Huệ Vương, thượng, chương 6) chúng ta không những biết Mạnh Tử quan niệm chính quyền là do sự ủy nhiệm của mọi người dân (thiên hạ); mà còn thấy thầy Mạnh coi tất cả mọi người dân bình đẳng trong việc ủy quyền này (Thiên hạ mạc bất dữ dã). Suốt hai ngàn năm qua các vua chúa Trung Hoa và Việt Nam đã bỏ qua những ý kiến tiến bộ đó, cho tới bây giờ hầu như vẫn vậy. Ý kiến táo bạo nhất của Mạnh Tử là ông xác định quyền của người dân được lật đổ chính quyền. Vào thời chiến quốc, Trung Hoa chưa biết tục lệ bầu cử. Vậy làm cách nào thay đổi chính quyền? Mạnh Tử nói thẳng là người dân có quyền giết vua. Trong Lương Huệ Vương, hạ, chương 8, Vua Tề Tuyên Vương hỏi chuyện Thành Thang đánh vua Kiệt, Vũ đuổi vua Trụ; Mạnh Tử đáp, “Sử chép đúng thế.” Tuyên Vương lại hỏi, “Như vậy thì bầy tôi có thể thí vua sao?” (Thần thí kỳ quân khả hồ?) Mạnh Tử trả lời, “Kẻ làm hại điều nhân, gọi là Tặc; làm hại điều nghĩa, gọi là Tàn. Kẻ Tàn và Tặc, chỉ gọi là một thằng người mà thôi. Tôi nghe chuyện chém đầu một người tên Trụ chứ không nghe chuyện thí vua.” (Tặc nhân giả, vị chi Tặc, tặc nghĩa giả, vị chi Tàn; Tàn, Tặc chi nhân, vị chi nhất phu. Văn trù nhất phu Trụ hĩ, vị văn thí quân dã.) Khi một ông vua không xứng đáng thì người dân có quyền lật đổ, hình ảnh giết vua chỉ là tượng trưng. Tuyên Vương vẫn coi Kiệt Trụ là vua, dùng chữ “thí quân,” động từ “thí” chỉ việc giết vua. Mạnh Tử thấy Kiệt, Trụ không xứng đáng nắm chính quyền, coi họ cũng chỉ là những người thường, cho nên không dùng động từ “thí” mà dùng chữ “trù,” nghĩa là chặt đầu. Mạnh Tử công nhận: Người dân có quyền lật đổ những chính quyền không xứng đáng khi chính quyền đó làm hại đạo nhân và nghĩa. Những chính quyền sử dụng côn đồ và tin tặc đúng là những chế độ tàn tặc. Họ hủy hoại cả nhân nghĩa. Vì người dân, người lớn đến trẻ em, phải chứng kiến những hành động trộm, cướp, côn đồ xẩy ra trước mắt mà không thấy ai bị trừng phạt; ngược lại còn thấy cả guồng máy tuyên truyền hô hoán những lời gian dối để hỗ trợ các hành động côn đồ đó. Lâu ngày, người ta sẽ quên cách sống theo đạo lý bình thường, không còn biết thế nào là nhân nghĩa nữa. Ðó có phải là một tội đối với lịch sử hay không? ( NND) Từ những nhận định trên, khẩn thiết báo động trước đồng bào cả trong lẫn ngoài nước rằng: Bằng mọi giá phải chấm dứt sự chế độ Kiệt, Trụ tân thời của đảng CSVN! Chấm dứt chế độ đó là hợp với lòng Trời, lòng dân, với lương tri, văn minh nhân loại. Đó là khát vọng tử sinh của cả một dân tộc lúc này! Nếu dân tộc không chấm dứt được chế độ cộng sản… thì chế độc cộng sản sẽ chấm dứt dân tộc Việt Nam…
|