Home Tin Tức Bình Luận Đảng Cộng sản Việt nam

Đảng Cộng sản Việt nam PDF Print E-mail
Tác Giả: Đại Nghĩa   
Thứ Bảy, 10 Tháng 7 Năm 2010 08:26

 Đại hội lần thứ XI của đảng CSVN sắp diễn ra trong năm 2011, ngày mà số phận của 85 triệu người công dân Việt nam lại bị định đoạt một lần nữa bởi một số người mang nặng đầu óc bảo thủ, độc tài, tham lam và đầy quyền lực của một đảng chính trị gìa nua thối nát không còn thích hợp với xu thế của thời đại.

Một số đảng viên có lòng với đất nước và có lòng với đảng muốn thấy rằng đảng phải có một sự thay da đổi thịt chứ không phải là thay tên đổi họ hoặc là như hai đảng anh em trong thời chiến tranh là đảng Dân chủ và đảng Xã hội đã tự giải thể năm 1988 sau khi đã hoàn thành sứ mạng lịch sử. Tuổi thọ của đảng CSVN cũng đã gìa hơn tuổi thọ của HCM, người sáng lập ra nó một vài năm thì nay nó có theo ông ấy cũng là vừa.

 

Những ngày gần đây các nhà lãnh đạo cao cấp của đảng CSVN tuyên bố vẫn duy trì  một đảng và kiên quyết tiến lên con đường XHCN dựa theo cái Hiến pháp năm 1992, trong đó có điều 4 là quan trọng mà mọi người quan tâm nhiều nhất và theo sự phân tách của Tiến sỹ luật Cù Huy Hà Vũ thì điều 4 Hiến pháp năm 1992 quy định:

 “Đảng cộng sản Việt nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lê nin và tư tưởng Hồ chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và Xã hội. Mọi tổ chức của đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”

“ Vậy là rõ, đảng CSVN là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và Xã hội Việt nam nhưng cũng rõ là không phải là đảng chính trị duy nhất, bởi không có câu, từ nào quả quyết như vậy! Nói cách khác, chế độ“đa đảng” đã hiển hiện ngay trong Hiến pháp và Viện kiểm sát tối cao về điểm này đã tuyệt đối trung thành với Bộ luật cao nhất của Nhà nước CHXHCNVN…

“Trên thực tế, cũng như thời kỳ Hiến pháp năm 1959, ngoài đảng CSVN còn có đảng Dân chủ và đảng Xã hội. Tuy nhiên đến năm 1988, hai đảng này đã tuyên bố tự giải thể do đã “kết thúc sứ mạng lịch sử” của mình?…

“ Nói cách khác, Dân chủ đồng nghĩa với Đa đảng , càng có nhiều đảng phái chính trị tham gia tranh cử Quốc hội một cách sòng phẳng thì Dân chủ càng cao.” ( BBC online ngày 18-1-2010 )

Như vậy, theo Tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ thì Hiến pháp năm 1992 không có điều nào quy định cho đảng CSVN độc đảng, độc quyền cai trị đất nước mà phải có đa đảng mới có thể thoát vòng kềm tỏa của đảng CSVN đang đưa đất nước đến chỗ diệt vong. Chính vì nhận định được nhu cầu đa đảng của Việt nam mà trước đây 20 năm ông Trần xuân Bách, một cán bộ cao cấp đã đề cập đến đề tài “nhạy cảm” này nên từ đấy cuộc đời chính trị của ông được coi như là “giản chính”. Thực ra lúc ấy ông nói đến đề tài này còn “quá sớm” đối với thời cuộc nên một mình cô đơn nhận lãnh số phận hẩm hiu. Ngày nay, hai mươi năm sau, khát vọng đa đảng đa nguyên đã trở thành hiện thực và tất cả những cán bộ lão thành cũng như những nhà trí thức trẻ đã nhận định rằng đa đảng là con đường duy nhất để đưa đất nước tiến lên. Do vậy mà trong nội bộ đảng có người thì cho rằng đảng phải

 “đổi mới” để có đủ lực để sống còn, có người thì cho rằng vai trò lịch sử của đảng đã quá đủ nên tự giải thể và nhường bước cho xu hướng thời đại đa nguyên đa đảng. Giáo sư Phan đình Diệu, một nhà sử học đã có nhiều trăn trở, nhiều ưu tư với vận mệnh của đất nước, ông đã mạnh mẽ lên tiếng đòi đa nguyên đa đảng:

 “Còn một vấn đề khó nói nhất là về vai trò lãnh đạo của đảng. Trong gần hai thập niên qua, ở cương vị lãnh đạo, đảng ta đã giữ được cho đất nước ổn định để thực hiện giai đoạn đầu của công cuộc đổi mới. Đến nay, sự nghiệp đổi mới đòi hỏi những nội dung mới và chất lượng mới, để tiếp tục giữ vai trò lãnh đạo của mình thì bản thân đảng phải có những đổi mới cơ bản, rõ ràng lý luận về CNCS và về CNXH theo học thuyết Mác-Lê nin không còn thích hợp với đòi hỏi mới của cuộc sống nữa…

“Trước sau gì thì một nền dân chủ cũng phải là đa nguyên thôi, vì đa nguyên luôn luôn là điều kiện cần của Dân chủ, đó là điều mà cả về lý luận lẫn thực tiễn ta không có cách gì có thể bác bỏ được.” ( Người Việt ngày 10-12-2004 )

Luật sư Trần Lâm, một nhà cách mạng lão thành khả kính, một luật gia rất nhiều tâm huyết với nền luật pháp Việt nam, cụ mang nặng nhiều âu lo cho vận mệnh của đảng mà cụ đã suốt đời tham gia. Đứng trước sự suy vong của đảng CSVN lại có ảnh hưởng lớn với vận mệnh của dân tộc nên cụ đã đưa một đề nghị là “tách đảng CSVN ra làm hai”, theo ý cụ Lâm thì:

“Tách ra là một biện pháp, một chủ trương táo bạo nhưng giữ được ổn định xã hội… Chuyển đổi thành hai đảng chúng ta được rất nhiều:

“Khi kết nạp lại, bao nhiêu người vì lý do không chính đáng mà vào đảng, vào bộ máy Nhà nước sẽ lặng lẽ không xin kết nạp lại. Thế là việc chính của chỉnh đốn đảng đã được thực hiện. Thời cơ vàng để đảng ta trở nên trong sạch…

“Đảng ta như một kỵ sỹ mệt mỏi; bộ máy đảng và Nhà nước thì như con ngựa bất kham, què quặt. Trong tay kỵ sỹ có bản vẽ chỉ đường nhưng xem mãi vẫn thấy như không phù hợp với thực địa. Trời thì đã về chiều, làm sao về đích được trước khi trời tối!…

“Không ai trong nhóm cầm quyền có những tố chất của một chính khách; toàn đảng hiện nay lỏng lẻo đến mức chỉ còn là những người cầm quyền; bao nhiêu năm vẫn giữ đất nước trong vòng lạc hậu; nếu để tiếp tục cầm quyền thì nhất định nước ta sẽ bị nước ngoài thôn tính…

“Việc thiết lập thể chế đa đảng, là việc làm không thể đừng được. Ta hiện nay suy thoái nặng nề không lối thoát, còn có con đường nào khác đâu. Cả thế giới một đường, một mình ta một hướng thì quả thật là quá lạ, mà cái hướng của ta lại mù mờ, ngay trong nội bộ cũng không thông suốt. Thiết lập thể chế đa đảng là việc làm sáng suốt, một lựa chọn đúng đắn…

“Trước mắt 15 người khổng lồ, cái bàn cờ độc lập và dân chủ đã bày rõ; đi với Trung quốc thì mất nước, còn đảng, còn quyền nhưng lại là đầy tớ; đi với phương Tây thì mất quyền nhưng còn nước, chỉ mất thân phận tôi đòi. Mà đi với phương Tây thì phải dân chủ, dân chủ thì phải phát động quần chúng, giao quyền cho quần chúng. Một sự lựa chọn khó khăn cho người này, rõ ràng, dứt khoát cho người kia.” ( Đối thoại online ngày  30-6-2010 )

Nhân ngày 30 tháng 4 năm 2010, Tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ có trả lời phỏng vấn trên đài VOA ông đưa ý kiến muốn Hòa giải hòa hợp, muốn đoàn kết dân tộc một cách thực sự để cứu lấy đất nước trước hiểm họa xâm lăng của Trung cộng thì điều kiện tiên quyết và là một nhu cầu cấp thiết :

“Nhân đây một lần nữa tôi kêu gọi ban lãnh đạo đảng CSVN mau chóng thực hiện chế độ đa đảng ở Việt nam bởi nếu không hòa hợp hòa giải dân tộc sẽ trở thành lừa dối dân tộc với hậu họa có thể nhìn thấy được.” ( VOA online ngày 29-4-2010 )

Luật sư trẻ Lê quốc Quân thuộc thế hệ kế thừa đã đưa ra một nhận định sâu sắc đầy tính thuyết phục, tôi nghĩ rằng bọn lãnh đạo gìa nua hãy cân nhắc cẩn thận trước khi chọn hướng đi mới cho đảng CSVN trong kỳ Đại hội XI này. Bài viết được luật sư Quân gửi tới đài BBC từ Hà nội:

 “Bởi vậy, đảng phải tự ý thức đổi mới là nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất. Đảng phải thẳng thắn sám hối và canh tân sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục nguỵ biện, chắp vá một cách thiếu cơ sở.” ( BBC online ngày 12-3-2010 )

Chúng ta thử xem hiện nay xu thời của các đảng cộng sản quốc tế ra sao, hình như đa số họ cũng “tự cải tổ”, hoặc “tự giải thể” vì sự lỗi thời và phản động của nó không còn  chỗ đứng trong xã hội loài người được nữa mà phải nhường chỗ lại cho những gì hợp thời và tiên tiến hơn, họa chăng chỉ còn một vài đảng của các nước dân trí còn thấp kém, nghèo khổ và chính quyền đã lỡ độc tài quá độ đang cố bám vào cái thây ma “cộng sản”  để bảo vệ quyền lực, bảo vệ sinh mạng và tài sản ăn cắp được. Cũng là cộng sản, nhưng các nước ở Đông-Tây Âu có nền văn minh tiên tiến, người ta đã nhìn thấy cái họa của cộng sản gây ra trên đất nước họ là quá đủ nên họ đã thẳng tay mà vứt bỏ nó đi, và có nước đã vứt bỏ trên hai mươi năm rồi, ngẫm nghĩ làm dân nước người thấy mà ham, còn dân cái xứ “đỉnh cao trí tuệ” của mình thấy mà ngán.

Liên sô ngày xưa là cái nôi của phong trào Cộng sản Quốc tế, chính họ đã nhìn thấy xu thế của thời đại, sự lỗi thời của cái phong trào mà họ dựng lên đã gây tác hại nặng nề cho nhân loại nên họ đã mạnh tay vứt bỏ nó một cách không thương tiếc. Nhà lãnh đạo tài ba và sáng suốt của Liên sô Gorbachốp đã sớm nhận định:

 “Các đảng Cộng sản quá cũ không còn khả năng tự đổi mới, chỉ có xóa bỏ, giải thể, xây dựng tổ chức mới, dân chủ, đi với thời đại.” (Đàn chim Việt online ngày 2-7-2010 )

 Cùng một quan niệm cần phải giải thể đảng cộng sản, ông Imre Pozsgay, một nhân vật có đầu óc chủ trương đổi mới hàng đầu trong đảng Cộng sản Hungary đã dùng vị thế của chính mình để vén Bức màn sắt ngăn chia Hungary với nước Áo, kéo theo đó một làn sóng tỵ nạn đã đưa nhau qua các nước lận cận và làm sập các thể chế cộng sản ở đó. Tiếp chuyện với phóng viên đài BBC, ông nói:

 “Từ lâu, tôi tin vào chủ thuyết cộng sản. Nhưng từ đầu thập niên 1980, tôi nhận thức là không thể nào đổi mới được đảng Cộng sản, và điều duy nhất phải làm là thay đổi thể chế đó.” ( BBC online ngày 26-10-2009 )

 Trên đà suy sụp của các đảng cộng sản trên thế giới, đảng cộng sản Nhật đã thấy được sự tồn vong của đảng nên họ đã sớm ca bài “đổi mới”:

“Tại Đại hội lần thứ 23 của đảng Cộng sản Nhật bản (từ ngày 13 đến 17 tháng 1 năm 2004), toàn bộ 1.006 Đại biểu (trừ 1 người) đã nhất quyết tán đồng cương lĩnh mới của đảng cộng sản Nhật bản:

1-      Từ bỏ mọi mục tiêu đấu tranh Cách mạng và Xã hội chủ nghĩa.

2-      Thực hiện cải tổ theo đường lối Tư bản chủ nghĩa.

Cương lĩnh này đánh dấu một bước thay đổi chủ yếu trong ý thức hệ của đảng Cộng sản Nhật bản kể từ năm 1961.” ( Người Việt ngày 21-1-2004 )

 Một việc rất quan trọng vừa mới xảy ra nhằm cảnh tỉnh đảng CSVN trước ngày Đại hội lần thứ XI đó là bản tin: “Đảng Cộng sản Pháp:Vỡ từng mảng lớn”. Đây là một nguồn tin sét đánh bên tai các quan chức Hà nội, trong lòng họ đang nghĩ gì? Có phân vân? Trong Đại hội “Đảng ta rồi đây sẽ ra sao? Câu trả lời xin trả lại cho khổ chủ, còn gìơ đây thì mời các “cụ” xem tin:

“Các báo Pháp bình luận nhận xét: “lịch sử đảng Cộng sản Pháp qua Đại hội 35 đã sang trang”, “trang mới”, “một trang sử buồn”, “vỡ từ bên trong-implosion”…

“Sự ra đi rất ồn ào, hoành tráng của một mảng nhân vật cộng sản có tên tuổi vào tháng 6 này chứng tỏ đảng Cộng sản Pháp không còn khả năng tự đổi mới, tự xây dựng lại nữa. Đây là biểu hiện cuối cùng của hiện tượng rơi tự do của một đảng Cộng sản vào loại lớn nhất ở châu Âu. (đảng Cộng sản Ý đã sáng suốt tự giải thể từ năm 1992)

“Đảng Cộng sản Pháp suy sụp đến tận cùng đã vỡ từ bên trong, không phải do kẻ thù nào từ bên ngoài phá hoại, lật đổ. Nó suy sụp, thở hắt ra vì học thuyết Mác-Lênin, nguyên lý đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản nó theo đuổi không có sức sống.”  (Bùi Tín – Đàn chim Việt online ngày 2-7-2010)

 Sau đây trích lời bài báo của 3 nhà ly khai nổi tiếng trong hơn 200 nhân vật ly khai đảng Cộng sản Pháp đăng trên tờ báo Le Monde ngày 10-6-2010:

 “Là những người cộng sản hoạt động nhiều năm, nay chúng tôi rời khỏi đảng Cộng sản Pháp, sau khi nhiều đảng viên khác đã rời đảng, chúng tôi sẽ không ngừng đấu tranh, không ngừng hy vọng và hành động nhằm cải tạo xã hội, bằng cách xây dựng một tổ chức chính trị mới thuộc cánh tả…

“ Những tổ chức chính trị cũ thoái hóa, biến đi, nhường chỗ cho những tổ chức mới nảy sinh, chính đó là điều chúng tôi đang thúc đẩy…

“Từ nhiều năm chúng tôi đấu tranh để thực hiện sự đổi thay đảng Cộng sản, nhưng những lời hứa hẹn đổi mới luôn bị lần lữa…” ( Bùi Tín – Đàn chim Việt online ngày 9-7-2010 )   

 Nhận định của những đảng viên CSVN về cái đảng ác ôn của mình:

- Giáo sư tiến sỹ Nguyễn thanh Giang, người rất giàu lòng nhiệt thành với vận mệnh của đất nước, Ông đã công khai ra một tờ bán nguyệt san “chui” mang tên Tổ Quốc để nói lên tiếng nói đòi Dân chủ và Tự do cho dân tộc Việt nam. Vì tờ nguyệt san này mà ông và những người cộng sự của ông đã bao phen được công an “mời làm việc” khủng bố tâm trí đêm ngày. Tiến sỹ cho rằng: “Trước đây càng tin vào lý tưởng tốt đẹp của cách mạng, càng xả thân hy sinh bao nhiêu thì nỗi đau đó càng lớn bấy nhiêu”  (Việt tide số 113 ngày 12-9-2003). Do đó trong bài viết “Thành khẩn mới tiến bộ” bình luận cuốn sách trắng về nhân quyền Việt nam ông đưa ra một nhận định về đảng CSVN như sau:

Đảng ngang nhiên áp đặt vị trí độc tôn qua điều 4 của Hiến pháp:“Đảng CSVN là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội”. Đảng đã chà đạp trắng trợn lên nhân quyền của nhân dân Việt nam khi tuyên bố:“Độc lập dân tộc gắn liền với Chủ nghĩa xã hội”, và cưỡng bức con người yêu nước phải yêu Chủ nghĩa xã hội” (Người Việt ngày 12-9-2005)

-  Cựu chiến binh Trần Bá: Một nhà cách mạng lão thành, giàu lòng yêu nước, đã hiến trọn cuộc đời theo đảng, nay ông viết Thư gửi lãnh đạo đảng cộng sản:

“Tôi thật sự xấu hổ và vô cùng nhục nhã cho cái đảng và nhà nước mà tôi và các đồng chí đồng đội của tôi đã cống hiến trọn đời không tiếc máu xương để xây dựng và bảo vệ nó. Thế mà bây gìờ nó biến chất và thoái hóa, thối nát, gây những quốc nạn, đảng nạn, quốc nhục, đảng nhục, cực kỳ nghiêm trọng, càng phát triển và càng vô phương cứu chữa như hiện nay.” (Người Việt ngày 13-8-2005)

-  Giáo sư Lê Nhân, người thầy của những cán bộ cao cấp đang ngự trị trong bộ máy đầy quyền lực của một chế độ thối nát, ông viết Thư gửi học trò cũ; Nguyễn khoa Điềm và Nguyễn phú Trọng đề ngày 8-1-2006:

Đảng của chúng mày là cái đảng gì mà đểu gỉa khốn nạn, lưu manh phản động, mà căm thù con người, muốn huỷ diệt dân tộc và nhân loại như thế hỡi bọn quỷ vương mang mặt người do con hồ ly tinh đào tạo kia ?…” (Người Việt ngày 17-1-2006)

 - Cựu đại tá QĐND Phạm quế Dương, người đã trả lại thẻ đảng sau khi tướng Trần Độ bị khai trừ, người đã từng cùng với giáo sư Trần Khuê làm đơn xin lập Hội Nhân dân Việt nam ủng hộ đảng và nhà nước chống tham nhũng chẳng những không được chấp thuận mà cả hai ông còn bị bắt giam suốt 19 tháng trời. Ông rất cay cú với cái đảng mà ông đã dày công phục vụ cho nên trong cuộc hội luận về Tham nhũng do Pv Việt Hùng đài RFA điều hợp ngày 12-7-2007, ông nói:

“Và nguyên nhân cơ bản nhất để đảng làm mất niềm tin trong nhân dân là dân người ta nói rồi, là đảng Cộng đớp, đảng Cộng mút, ăn cắp, ăn cướp… Một cơ chế độc quyền, độc tài, độc trị, độc đoán, do đó không có một lực lượng đối lập, không lực lượng đối trọng để mà kiểm soát lẫn nhau…

“Ai là người ăn cắp? Ai là người ăn cưóp? Ai là người tham nhũng? Chính cái đảng này tham nhũng, vậy xử sẽ ra thế nào?” (BBC online ngày 13-14-15 tháng 10-2007)

 - Nhà thơ Bùi minh Quốc: Trích Thư gửi TBT Nông đức Mạnh viết từ Đà lạt ngày 3-10-2007:

“Nhưng rồi đảng trở thành đảng cầm quyền, từ khi có Điều 4, lòng tin của dân đối với đảng kém sút hẳn, đảng trở nên hư hỏng, đường lối thì sai lầm, đưa đất nước đến bên bờ vực (Đại hội 4), cán bộ thì thoái hóa, sa đọa với tốc độ, qui mô ngày càng hkủng khiếp và chiều hướng ngày càng khó ngăn chặn.” ( Talawas online ngày 3-10-2007)

- Nhà văn Đào Hiếu: Người đã từng “xếp bút nghiên lên đường cung kiếm”, người đã từng lìa xa thành phố yên vui để “đáp lời sông núi” vào “chiến khu” tìm con đường “giải phóng”, nhưng nay chua chát, oán hận thì việc đã rồi. Ông đã tiếc thương cho số phận của Cách mạng bị bỏ quên trong tủ áo.

“Hiện nay còn tệ hại hơn. Những người cầm quyền chỉ lo vơ vét, lo ăn cắp, lo tranh giành địa vị, lo giết nhau, hạ bệ nhau… có ai mà đi làm cách mạng vô sản, có ai dư hơi mà lo tới chuyện xây dựng XHCN? Thực tế những người CSVN bây giờ đã bỏ đảng của họ rồi, đã bỏ quên “cách mạng vô sản” trong  nhà cô bồ nhí nào đó, và đã đánh mất chìa khoá rồi.” (Việt tide số 367 ngày 25-7-2008)

 - Cựu trung tá QĐND Trần anh Kim, người vừa thọ án tù 5 năm vì tội tuyên truyền chống phá nhà nước, ông là người rất bức xúc vì cái đảng của ông từng phục vụ nó đã tha hóa đến mức trầm trọng, ông đã từnh mạnh mẽ lên tiếng phê phán, chỉ trích:

“ Khi đảng hình thành họ thu nạp phần lớn những kẻ khố rách áo ôm, rất vô văn hóa, rồi đảng dậy cho lũ cốt cán cách “vu oan gía họa”, “ngậm máu phun người”… Những thành phần trên được tập hợp lại thành một tổ chức gọi là

“Đảng cộng sản Việt nam”

“Thời kỳ đổi mới, đảng CSVN lộ nguyên hình là một đảng ăn cướp. Hành vi ăn cướp của đảng càng ngày càng thô thiển, trắng trợn, dã man, táo bạo…, sự suy đồi đạo đức càng ngày càng tồi tệ!”  (Thời luận ngày 8-8-2008)

-  Nhà văn Phạm đình Trọng 40 năm tuổi đảng, người vừa trả lời phỏng vấn của Pv Lữ Tống và tuyên bố “ra khỏi đảng” nhằm phản đối sự sai trái và sự khủng hoảng lòng tin của đảng viên và nhân dân đối với đảng, ông nói:

“Đảng đã dành hết vinh quang về cho đảng. Người cộng sản trở nên kiêu ngạo, tự mãn, và càng tự tin vào tín điều cộng sản…

“Ra khỏi đảng là thức tỉnh của nhận thức, sự thức tỉnh này không phải riêng cá nhân tôi mà nó mang tính thời cuộc. Thời này tôi nghĩ là thời của tự thức tỉnh. Có rất nhiều anh em lớp trước hay cùng lứa với tôi, đều có chức vụ đại tá, thượng tá cả, và họ từ khước sinh hoạt đảng sau khi về hưu… Vì thế nói từ bỏ đảng của tôi không phải là tiếng nói lẻ loi hay duy nhất, mà là một trong những tiếng nói của rất nhiều người như tôi thôi.” (Người Việt ngày 7 -12-2009)

-  Cựu đại sứ Nguyễn Trung, người rất trăn trở với tình hình đất nước nên ông đã viết một bài Góp ý kiến Đại hội XI trách nhiệm lịch sử dài 60 trang:

“Đất nước chí ít từ Đại hội IX đã đứng trước ngã ba đường: hoặc là dấn thân đi vào hướng phát triển phồn vinh của dân chủ tự do, hay sẽ ngoặt vào đổ vỡ – do sự tham nhũng độc tài bên trong và sự o ép từ bên ngoài!…

“Có đảng viên đã chiến đấu gần hết cuộc đời trong hàng ngũ đảng phải thốt lên: Đảng trong tim tôi và đảng ngày nay là hai đảng khác nhau mất rồi! Có đảng viên đã lên tiếng cảnh báo về mối nguy của“nội xâm” và “ngoại xâm”…

“Chỉ riêng việc những người tâm huyết này đặt vấn đề đảng phải chủ động tự đổi mới để đất nước thoát tụt hậu và tránh nguy cơ sụp đổ của đảng, cũng là tránh nguy cơ tổn thất và đổ máu cho đất nước, đã đủ nói lên trách nhiệm của họ.”  (Đối thoại online ngày 7-7-2010 – trang 4/60)

Sau đây là ý kiến của một vị linh mục khả kính, hiện ở Huế với lòng yêu nước chân thành đầy can đảm đã từng lên tiếng bảo vệ quyền lợi cho dân tộc. Trích bài phát biểu của Ngài từ Việt nam nhân cuộc biểu tình của đồng bào Việt kiều ở Little Saigon ngày 22-7-2007, nhằm phản đối chính quyền CSVN đàn áp Dân oan.

“Chúng ta hôm nay gặp nhau là để biểu lộ tấm lòng hiệp thông chia sẻ, bày tỏ tâm tình mến thương gắn bó với đồng bào xấu số của chúng ta, là để tố cáo trước nhân dân Hoa kỳ cái tập đoàn cộng sản đầy tội ác, kết án trước hoàn vũ năm châu cái lũ cầm quyền cộng sản lắm bạo hành. Nhưng không chỉ có thế. Chúng ta sẽ hun đúc quyết tâm, củng cố ý chí giải thể cho bằng được chế độ Cộng sản gian tà độc ác đang từng ngày tàn phá quê hương, hà hiếp dân lành, tiêu huỷ sinh lực của giống nòi và đẩy đất nước đi đến chỗ tuyệt diệt. Bởi bao lâu còn nó, nông dân sẽ chẳng được trả lại đất đai mà cả đồng bào cả nước cũng không được trả lại mọi nhân quyền…

“Chúng tôi, linh mục Phêrô Phan văn Lợi, đại diện Khối 8406 và nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền, phát biểu từ Huế, Việt nam.” (Đối thoại online ngày 28-7-2007)

Sau đây là câu danh ngôn của Ông Lech Walesa, cựu chủ tịch Công đoàn Đoàn kết Ba lan, cựu Tổng thống Ba lan và là Giải Nobel Hòa bình năm 1983:

“Người cộng sản là những tổ sư chuyên về phá hoại. Họ có thể biến một cái hồ cá thành tô súp cá – dể như chơi. Cái mà chúng tôi phải đối đầu hôm nay là biến tô súp cá đó thành cái hồ cá lại”. (Đàn chim Việt online ngày 5-12-2007)