Trí Thức Và Thời Cuộc’ |
Tác Giả: Đinh Lâm Thanh | ||||
Thứ Sáu, 18 Tháng 2 Năm 2011 07:34 | ||||
(Bài nói chuyện trên Diễn Đàn Liên Mạng Toàn Cầu lúc 19.00 giờ - Giờ Châu-Âu - ngày thứ Bảy 12 Tháng Hai Năm 2011) Kính thưa Quý Vị, Hôm nay tôi hận hạnh trở lại diễn đàn lần thứ hai để hầu chuyện với quý vị một đề tài mới : ‘Trí Thức Và Thời Cuộc’. Đề tài có thể xếp vào loại tế nhị và nhạy cảm, vì đa số những người cầm viết thường tránh đụng chạm khi đề cập đến giới trí thức, là thành phần quan trọng của xã hội. Xin thưa đây có thể là một đề tài rộng lớn so với khả năng, chắc chắn tôi còn nhiều thiếu sót nhưng vẫn cố can đảm nhận lời nói chuyện ngày hôm nay như đã hứa. Lý do, tôi ước ao cơ hội nầy là dịp để được học hỏi thêm ở Quý Vị. Ngoài ra, cũng xin Quý Vị hiểu cho rằng, tôi đưa vấn đề nầy ra không phải để ca tụng cũng như chỉ trích một ai, mà mục đích là thiết tha trình bày một vài ý nghĩ nhỏ nhoi của một người tranh đấu nhằm gởi đến những vị học cao hiểu rộng nhưng họ đang quay mặt khoanh tay trước hoàn cảnh đau thương của đất nước.(Xin bấm vào hình để đọc trọn bài) Và xin thưa một điều nữa, tôi sinh ra và trưởng thành trong giới bình dân nên lời lẽ vẫn còn thô sơ, mộc mạc và bộc trực như lối nói chuyện của những người miệt vườn ở Miền Nam. Vậy nếu có điều gì không vừa lòng, xin tất cả quý vị rộng lượng bỏ qua. Bây giờ xin đi vào đề tài ‘Trí Thức Và Thời Cuộc’ qua ba tiết mục : - Giới trí thức và đời sống xã hội. - Thử điểm qua thành phần trí thức trong nước và hải ngoại. - Vai trò của người trí thức trước hiện tình Đất Nước. Giới trí thức trong đời sống xã hội : Trí thức có thể xem là thành phần đứng đầu của xã hội, được ưu đãi từ những địa vị cao quý trong các ngành nghề cũng như được người đời kính nể về nhiều phương diện, do đó có thể xem thành phần trí thức là bộ mặt của xã hội, của mỗi quốc gia hoặc của từng sắc dân một. Cũng có thể nói rằng dân tộc nào, đất nước nào được xem là văn minh tiến bộ và có một nền văn hóa cao thì người ta phải nghĩ ngay đến lượng cũng như phẩm của thành phần trí thức đã đóng góp cho xã hội đó. Trí thức Việt Nam trước thời cuộc là đề tài nói chuyện hôm nay, do đó xin phép quý vị được dài giòng một chút khi nói về giới nầy sau năm 1975. Cướp xong Miền Nam, Hà Nội hung hăng lớn tiếng vỗ ngực cho rằng đảng cộng sản là ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’, là ‘chiếc nôi của nhân loại’ và cũng là tinh hoa của thiên đường xã hội chủ nghĩa. Nhưng nhìn lại thực tế, ba triệu đảng viên toàn là một tập đoàn ‘ngợm’ từ rừng chui ra với những nghề hoạn lợn, cạo mủ cao su hoặc thuộc thành phần bần cố nông…không một chữ trong đầu. Do đó, trung ương đảng chỉ thị cho ngụy quyền của chúng phải ‘tiến-mạnh-tiến-nhanh’ về phạm vi văn hóa, nhằm để lòe với thế giới cũng như bịp quốc tế về sự ‘tiến bộ thần thánh’ trong lãnh vực nầy. Cách đây vài năm, theo thống kê của ngụy quyền cộng sản, tại Việt Nam có gần mười ngàn tiến sĩ gồm đủ ngành nghề, trong đó, phạm vi khoa học kỹ thật và văn chương chiếm phần đa số. Gần mười ngàn trí thức ưu tú của chế độ cộng sản lang thang đầy đường, ngồi chật quán bia nhưng chẳng làm được trò trống gì cho đất nước và dân tộc Việt Nam. Ngay với những công trình nhỏ, Hà nội phải thuê mướn ‘kỹ sư giấy’ từ nước ngoài để làm công việc của những người thợ bậc trung trong các chương trình như xây dựng cầu đường, nhà cửa. Nhưng than ôi ! Cả thế giới đều giật mình, nhà xây chưa ở thì nhà nứt vách, cầu xây chưa đi thì cầu đã sập, đường lấp mặt trước thì sụp cống phía sau…. Về phía cán bộ đảng viên thì được phép ‘tự biên tự diễn’, nhằm mục đích thay đổi bộ mặt những người vô học trở thành các nhà trí thức như Giáo sư, Tiến Sĩ một cách ‘tiên tiến hiện đại’. Công việc thay đổi thật đơn giản như trở bàn tay bằng cách mua bằng ở trường ‘Học Đại Cầu Muối’. (Trường nầy nằm ngay tại chợ Cầu Muối Sàigòn, đặc biệt chỉ bán bằng cấp cho toàn thể cán bộ và đảng viên cộng sản mà trình độ chưa qua khỏi lớp mẫu giáo. Điều kiện cũng thật dễ dàng, chỉ cần đóng tiền để lấy ngay các văn bằng như phó tiến sĩ, tiến sĩ, phó giáo sư và giáo sư. Ghi chú riêng của người viết). Mặt khác trung ương đảng ra lệnh cho cán bộ đảng viên các cấp phải đánh bóng để che bộ mặt thật của tập đoàn đang nắm giữ những chức vụ quan trọng hàng đầu quốc gia về khoa học kỹ thuật cũng như văn hóa giáo dục.Như chúng ta đã thấy, chúng bắt buộc những đảng viên nào ngồi từ chức vụ tổng giám đốc cơ quan nhà nước trở lên phải có ít nhất bằng tiến sĩ và những ai ở trong các ngành văn hóa giáo dục, nghiên cứu thì phải có thêm chức vụ giáo sư. Do đó người ta không lấy làm lạ những kẻ chưa cắp sách đến trường phải đi mua bằng để hợp thức hóa cho phù hợp với chức vụ. Và thêm một bằng chứng nữa, trong thời gian vừa qua, tập đoàn ‘ngợm’ nầy họp lại và tự phong cho nhau gần 250 người trở thành vừa phó giáo sư cũng như giáo sư ! Nhưng buồn cười hơn nữa, mới cách đây ba năm, cộng sản thấy số lượng trí thức Việt Nam vẫn chưa đủ ‘chỉ tiêu’ để lòe thế giới nên Hà Nội đã đẻ ra một chương trình thật vĩ đại nhằm đào tạo mỗi năm 2000 tiến sĩ và liên tục trong vòng mười năm ! Như vậy đến năm 2018 Việt Nam sẽ có 30.000 tiến sĩ, (báo Lao Động của cộng sản số 11 ra ngày 16.3.2008). Qua bản tin, chúng ta thấy việc đào tạo nhân tài dưới chế độ cộng sản như chương trình nuôi heo nái, sản xuất đúng ‘chỉ tiêu’ của nhà nước. Tính theo kế hoạch nầy, kể cả thứ bảy chủ nhật và các dịp nghỉ lễ, mỗi ngày nhà nước (hay heo nái) phải liên tục đẻ thêm sáu (6) ông bà tiến sĩ từ năm 2008 đến 2018 ! Chuyện cũng quá dễ hiểu, vì nghĩ cho kỹ, dưới chế độ cộng sản Việt Nam không có gì đáng ngạc nhiên cả ! Bàn tay con người có thể biến đá thành cơm, như vậy cán bộ đảng viên chỉ cần gật đầu một cái thì xương máu đồng bào biến ngay thành vàng khối và dollar nằm ngay ở trước cửa! Thế thì việc tự phát các loại bằng cao cấp cho chính mình, cũng chỉ là chuyện lẻ tẻ, chẳng có gì mà phải ầm ĩ. Tóm lại, cấp lãnh đạo nhà nước là ‘cha mẹ của thiên hạ’ thì cần gì phải cắp sách đến trường để tập đánh vần a,b,c,đ…đã phí công lại mất thêm thời giờ. Cứ việc ra lệnh cho tài xế đến trường Học Đại Cầu Muối, ở đó đã in sẵn cả trăm ngàn bằng cấp và muốn đóng con dấu xanh đỏ vàng tím của trường nào thì chẳng khó khăn gì !!! Thưa Quý Vị, bằng cấp chỉ là hình thức chứng minh trình độ và kiến thức của mỗi người, là chìa khóa danh vọng tiền tài và vật chất. Nhưng không hẳn bất cứ ai đạt được bằng cấp cao đều trở thành những bậc trí thức lý tưởng của xã hội. Có thể tạm chấp nhận rằng trí thức chân chính là người có kiến thức tổng quát hay chuyên môn trong một lãnh vực nào đó, và điều quan trọng nhất là, họ biết xử dụng kết quả học vấn cũng như tài năng phát triển để phục vụ bản thân, gia đình đồng thời phụng vụ xã hội, quốc gia cũng như nhân loại. Ngược lại, trường hợp trí thức khoa bảng chỉ biết độc nhất vinh thân phì gia, thụ hưởng để trả nợ đèn sách, thì có thể xem họ cũng như những người bình thường, không có gì đặc biệt đối với xã hội. Vậy người trí thức chân chính, theo tôi, không bắt buộc phải đỗ đạt thật cao mà cần có kiến thức rộng rãi và tổng quát, hoặc thông suốt một trong những lãnh vực chuyên môn nào đó. Nhưng điều cần nhất là họ phải có khối óc, có tâm hồn, có trái tim và nhất là có chữ ‘Tín’. Tóm lại, một người trí thức chân chính không cần phải phải hội đủ tất cả các điều kiện lý tưởng, nhưng trước tiên, muốn được xã hội tin tưởng và ngưỡng mộ thì tối thiểu người trí thức cũng phải có chữ ‘tín’ để làm nền tảng cho các sinh hoạt của mình. Như thế có thể tạm kết luận, - Người trí thức cần có khối óc để suy nghĩ và biết tận dụng khả năng chuyên môn nhằm phụng sự xã hội, con người, dân tộc cũng như đất nước. Người trí thức chân chính dùng trí óc để phán đoán, hướng dẫn dư luận cũng như hòa giải những bất đồng trong khối người Việt với nhau. Điều quan trọng là không bao giờ khư khư thụ hưởng những ưu đãi của xã hội mà biết chia sẻ vật chất cũng như thời giờ để làm những việc có lợi cho tập thể, cộng đồng cũng như cho đất nước và dân tộc. - Người trí thức cần có một tâm hồn cởi mở để hòa đồng với tất cả mọi người trong xã hội, sống đơn giản, biết lắng nghe, tôn trọng cũng như đóng góp bổ túc ý kiến của người khác một cách hòa nhã. Biết kềm chế tính tự cao, không trịch trượng, phách lối và khinh thường thành phần bình dân cũng như những người thiếu may mắn trên đường công danh và sự nghiệp. - Người trí thức phải có trái tim tình người để cảm thông nỗi đau của đồng loại và chia sẻ ngọt bùi cũng như đắng cay chua chát của bà con lối xóm, người đồng hương và ngay cả với những kẻ đối nghịch khi họ sa cơ thất thế. - Và cuối cùng, theo tôi, quan trọng hơn cả là chữ ‘TÍN’, vì một trí thức không thể thiếu điều kiện nầy. Tuy nhỏ nhưng chính là thật lớn trong cái xã hội vàng thau lẫn lộn, bịp bợm, tráo trở, lừa thầy phản bạn như dưới thiên đường xã hội chủ nghĩa hiện nay cũng như những nơi nào có bóng dáng thành phần tay sai của cộng sản. Trí thức trong nước và trí thức hải ngoại : Để tránh ngộ nhận, trước tiên xin nói rõ rằng phần đông trí thức chân chính trong nước cũng như hải ngoại đã góp công sức trong nhiều lãnh vực, như đóng góp vào công việc xây dựng và phát triển đời sống con người, như yểm trợ đồng bào, làm lợi cho cộng đồng, làm lợi cho phong trào tranh đấu chống cộng sản, như tham gia chống Tàu cộng và tranh đấu cho sự toàn vẹn lãnh thổ. Nhưng thật tiếc, giới trí thức thuần túy đã gặp phải nhiều khó khăn gây bởi những thành phần mà tôi sẽ trình bày sau đây. Đề cập về trí thức Việt Nam ngày nay, thì từ trong nước ra đến hải ngoại, có thể nói, gồm rất nhiều thành phần. Để có một cái nhìn khách quan, xin phép tạm phân loại, để từ đó chúng ta mới có thể nhìn thấy hoạt động nổi bật của giới trí thức tranh đấu đòi đòi dân chủ tại nội địa cũng như chống chế độ cộng sản ở hải ngoại. Trí thức trong nước : Nhiều thành phần, tạm chia ra như sau : 1. Trí thức đỏ ruột : Là những người đã và đang phục vụ cho đảng cũng như nhà nước.Đa số là khoa bảng tự phong, bằng mua, bằng chạy (chạy chọt) hoặc xuất thân từ các trường đào của khối cộng. Đối với thành phần do Liên sô, Tàu cộng hay các quốc gia Đông Âu cũ đào tạo thì chỉ là một đám trí thức làm kiểng với một mớ lý thuyết Mác-Lê hơn là chuyên môn về khoa học kỹ thuật cũng như văn hóa. Thành phần nầy được cộng sản Việt nam xử dụng làm nòng cốt cho chương trình điếu đóm và làm cái loa tuyên truyền cho chế độ cộng sản trong quá khứ cũng như hiện tại. Loại trí thức rỗng ruột nầy chỉ biết cúi đầu chấp nhận thân phận nô bộc, đội quan thầy cộng sản lên đầu để vinh thân phì gia. Trong phần nầy chúng ta cũng không quên nhắc đến thành phần trẻ ‘con ông cháu cha’, chúng được du học tại các xứ tự do, tuy đã sáng mắt cũng như biết so sánh giữa tự do và cộng sản, nhưng vì địa vị và gia tài đã có sẵn, chúng phải quyết tâm bảo vệ ngai vàng mà cha ông sẽ dành cho chúng nó. Chính thành phần trí thức đỏ ruột nầy, chẳng những đã phá nát nền văn hóa nhân bản mà còn hướng người dân đi rập theo nền văn hóa ngoại lai Tàu cộng từ chữ viết, tiếng nói đến phong tục tập quán truyền thống của người Việt Nam. Trong mục thảo luận tiếp theo chúng ta không cần phải nhắc đến thành phần trí thức đỏ ruột làm gì. 2. Trí thức cò mồi : Để chứng tỏ với thế giới chủ trương hòa giải hòa hợp, đảng cộng sản kêu gọi một số trí thức hải ngoại về hợp tác với nhà nước…Trong những năm qua (2004-2005-2006-2010) Việt cộng phổ biến nhiềudanh sách ‘Việt kiều trí thức yêu nước’ được Hà Nội vinh danh, khen tặng bằng huy chương và tưởng lục.Nhưng đọc kỷ thì thấy một vài người không ai biết đến tên tuổi, có thể là tiến sĩ ma, tự phong hay mua bằng trên internet ! Và qua danh sách cuối cùng của cộng sản Hà Nội, nhiều người ngạc nhiên khi nhận ra một số mà họ biết, vừa mới qua được cái tú tài nhưng khi về Việt Nam thì xưng là tiến sĩ. Mấy ông ‘Việt kiều’ nầy về Việt Nam điếu đóm kiếm ăn thì nếucó khai là gì đi nữa Hà Nội cũng không cần thắc mắc, miễn chúng tóm được tên nào là đưa ngay vào danh sách cò mồi. Nhưng phần đông trong số người có bằng cấp thật lại thuộc loại mất gốc, lợi dụng về Việt Nam để kinh doanh cũng như một số trí thức trốn quân dịch trước đây, nay hết thời thì chỉ còn lợi dụng về Việt Nam vừa kiếm ăn vừa hưởng thụ tình dục. Nhưng với cộng sản thì mấy ông bà Việt Kiều khó yên ổn để quay lại với gia đình. Sau khi vắt xong nước, Hà Nội tặng cho mỗi người một cuộn vidéo làm tình thật hấp dẫn trong khách sạn thì các ông bà trí thức Việt kiều yêu nước đành phải câm họng và ngoan ngoãn nghe lệnh như chó với chủ. Nhân tiện đây xin nhắc lại một điều, việt cộng không bao giờ tin và xử dụng thành phần cò mồi trở cờ đón gió và phản bội nầy. Trước mắt, chúng xem cò mồi chỉ là hạng người mất nết, vô tích sự, là loại cá lòng tong ăn cháo đá bát mà Nguyễn Cao Kỳ là một điển hình. Vậy đối với chúng ta cũng không cần quan tâm đến thành phần đui mù và vô liêm sỉ nầy làm gì cho mất thời giờ. 3. Trí thức chân chính : Chiếm số đông tại Việt Nam, chúng ta chỉ nhận diện được vài vị khi họ ra mặt xã thân trong các phong trào dân chủ và góp phần vào công cuộc tranh đấu chung. Phải thông cảm cho những người ở nội địa đang gặp khó khăn về mọi mặt : Tư tưởng bị kiểm soát, hành động bị theo dõi ngày đêm bởi một hệ thống công an muôn mặt. Phương tiện thiếu thốn từ cây bút, tờ giấy, nhưng các nhà trí thức chân chính trong nước luôn luôn cam đảm, họ vẫn tìm đủ cách để bày tỏ nỗi trăn trở của mình đồng thời lên tiếng phản đối nhà nước cộng sản hiện tại. Đây là những điểm son của người trong nước cần được vinh danh và giới trí thức hải ngoại phải nhận lấy để noi theo. Còn lại gồm đa số là người của thế hệ ngày trước (trước năm 1975) và thành phần trí thức dưới chế độ cộng sản thì đã sáng mắt trước sự thật xấu xa bỉ ổi, khốn nạn vô nhân đạo và tàn bạo của chế độ cộng sản bán nước, cũng như đã thức tỉnh được đâu là tự do dân chủ và đâu là con đường phải theo để xây dựng lại đất nước. Thành phần nầy có tinh thần quốc gia, yêu nước, không chấp nhận chế độ cộng sản, nhưng tiếc thay cho dân tộc Việt Nam, đa số đang ở trong tình trạng trùm chăn, sợ sệt. Có vị thì cửa đóng then cài để chờ thời hoặc có vị tự đánh lừa trong an phận rồi mặc cảm rút vào bóng tối. Trí thức hải ngoại : Một khối muôn mặt : Trí thức hải ngoại : Cộng đồng người Việt hải ngoại vinh dự có được một khối trí thức lớn, nếu đem so với các sắc tộc bạn khác, thì Việt Nam chiếm một bách phân rất cao. Nhưng phải nhìn nhận một điều thật đau lòng, khối trí thức gốc Việt bị phân hóa vì nhiều nguyên nhân mà trong đó lý do chính trị chiếm phần lớn. Xin phép tạm chia làm năm (5) thành phần. 1. Trí thức bưng bô : Như quý vị đã biết, một số trí ít thức tại các quốc gia Tây phương đã quên hẳn thân phận người tỵ nạn và trở lại làm kiếp bưng bô cho cộng sản. Thành phần nầy đã nhờ vòng tay người Việt Quốc Gia để vinh thân phì gia giữa lòng cộng đồng nhưng khi công thành doanh toại thì trở mặt, vong ân bội nghĩa, chạy theo cái bánh vẽ của Hà Nội, đồng thời quay lại chống những người đã cưu mang họ từ những ngày vừa đặt chân lên vùng đất tự do. May mắn thay, thành phần nầy chỉ là tiểu số mà người Việt Quốc Gia đã nhận diện được bằng các hành động cụ thể cũng như đã lộ diện trên các danh sách mà cộng sản vinh danh khen thưởng thường niên cũng như trong kỳ ‘đại hội Việt kiều’ do Hà Nội tổ chức năm vừa qua. Thành phần nầy miệng ăn phải bã, tay đã dính chàm thì không bao giờ gột rửa được, nếu có kêu gọi họ quay về với con đường chính nghĩa, chắc chắn cũng như nước đổ đầu vịt ! Trở về trước năm 1975, điển hình như Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng như các nhóm do lãnh tụ tôn giáo cầm đầu, các nhóm nhà báo nhà văn xuống đường bị gậy ăn mày, là những tổ chức tập trung đa số trí thức nhằm đánh phá chế độ Việt Nam Cộng Hòa dưới thời của Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm. 2. Trí thức mất gốc : Những vị trí thức nầy tuy có người không theo hẳn cộng sản, nhưng họ lại thờ ơ với tập thể người Việt, hay nói chính xác hơn, với các hoạt động của người Việt Quốc Gia qua nhiều phương diện, từ việc không tham gia hợp tác trong các sinh hoạt văn hóa, nghệ thuật, xã hội cũng như việc tranh đấu chung của dân tộc. Có thể họ là thành phần du học ngày trước, không biết đổ đạt được gì nhưng lại cho mình là cái rún của vũ trụ và xem thường những người từ bỏ cộng sản ra đi sau nầy. Có thể họ thuộc thành phần tỵ nạn cộng sản, sau khi định cư đã kiếm được một mảnh bằng nào đó rồi tự đánh giá mình, khinh thường bạn bè, quên tình huynh đệ và xem mình như người dân bản xứ chính gốc. Phải nói rằng thành phần trí thức mất gốc nầy chỉ có xác nhưng không có hồn. Mỗi lần về Việt Nam thì du hí, ăn chơi phung phí, nhởn nhơ trên nghèo đói đau khổ của hàng chục triệu người dân bất hạnh đang sống dưới chế độ cộng sản. Trở lại nơi định cư, túi người nào cũng đầy những xấp hình những em bé bán dâm đáng tuổi con cháu. Chưa hết ,thành phần mất gốc nầy còn kêu gọi người Việt Quốc Gia hải ngoại nên về Việt Nam du hí, giá cả thì rẻ, có thể ‘bẻ măng hái mận’, ‘mua trinh trẻ con’ với số tiền chưa bằng thù lao một vài phút làm việc của người trí thức nước ngoài !!! 3. Trí thức chờ thời và trí thức cơ hội : Là thành phần đón gió, trùm chăn bất động một chỗ để nghe ngóng, phê phán và chỉ trích hay có người ra mặt xuất hiện ồn ào trong các cộng đồng. Như chúng ta đã thấy loại người sau nầy, nay nghiêng bên nầy mai ngã bên kia, miễn là làm thế nào để chường mặt ra đánh bóng và tạo ‘crédit’ cho mưu đồ chính trị bất chính. Trong thành phần nầy cũng còn một số người vẫn mang giòng máu lệ thuộc, không tin tưởng vào sức mạnh dân tộc, không tin vào chương trình tranh đấu của toàn dân mà chờ vào ‘lệnh’ Mỹ, ‘lệnh’ Pháp, ‘lệnh’ Tàu Đỏ để ra quân góp mặt. Họ đã chuẩn bị sẵn những gì cần thiết để trình lên cho Nhà Trắng, Điện Élysée hay Bắc Kinh một khi được gọi đến. Tiếc thay họ đã quên hẳn bài học đau thương mà trước kia giới trí thức trong nước đã một thời theo Tây theo Mỹ, và hôm nay theo chân cộng sản Việt Nam để bám vào Tàu cộng. Quý vị để ý xem thành phần trí thức cơ hội cnầy hắc chắn sẽ xuất hiện sau hai cuộc cách mạng dân chủ Tunisie và Ai Cập. Xin hãy bình tĩnh để xem họ sẽ có những đòn phép gì lạ và hấp dẫn hay không hay chỉ là một mớ ý tưởng thu nhặt của người nầy người khác ! 4. Trí thức trẻ tuổi : Đây là một điều vinh hạnh của người Việt hải ngoại, họ thuộc thế hệ một rưởi, hai và ba…Nghĩa là những người bỏ nước ra đi khi vừa đủ trí không hoặc được sinh ra và lớn lên tại hải ngoại. Họ đã thành công trên đường học vấn và tạo được chỗ đứng vững chắc trong các xã hội Âu Mỹ. Trong thành phần trẻ trí thức nầy, một số lớn thuộc lớp hậu duệ của chế độ trước đã hăng hái nối tiếp con đường tranh đấu của cha ông, họ đã thành lập những tổ chức hội đoàn để sinh hoạt giữa lòng các cộng đồng, đồng thời lớp hậu duệ của Quân-Dân-Cán-Chính cũng đã xuống đường tranh đấu chung với những thế hệ đi trước. Người Việt Quốc Gia hải ngại đặt hết niềm tin vào thành phần trí thức trẻ nầy. Nhưng thật đau buồn vì một số lớn giới trẻ trí thức đã mất gốc. Đành rằng, sau những năm tháng miệt mài đèn sách, giới trẻ phải được thụ hưởng, nhưng vì một lý do nào đó, họ đã hòa nhập một cách quá độ vào nếp sống và văn hóa Tây Phương nên gốc Việt Nam phai dần trong tâm trí của thế hệ nầy. Giới trí thức trẻ là một gia tài quý giá cho tương lai đất nước nhưng nếu không biết bảo vệ thì sẽ biến mất trong một thời gian ngắn. Có thể chừng một thế hệ nữa, chúng ta sẽ trắng tay nếu những bậc trí thức cha mẹ không biết cách gìn giữ. 5. Trí thức chân chính : Đây là một tập thể tại hải ngoại.Chính thành phần nầy đã góp phần xây dựng và bảo vệ cộng đồng cũng như đóng góp công sức để làm đẹp xã hội. Tại các xứ Âu-Mỹ mọi người đều được hưởng trọn vẹn quyền công dân, khác xa hẳn với tình trạng thiếu dự do trong nước. Đúng vậy, tại hải ngoại, dưới bầu trời tự do, tất cả mọi người có quyền bày tỏ quan niệm của mình một cách công khai, trong đó đại đa số trí thức chân chính đã góp mặt trong cộng đồng và xã thân vào công cuộc tranh đấu chung nhằm giải thể chế độ cộng sản. Vậy chúng ta phải vinh danh giới trí thức chân chính nầy. Trí thức Việt Nam trước hiện tình đất nước. Để bổ túc và làm sáng tỏ thêm, cho phép tôi đưa ra hai điểm để kết luận buổi nói chuyện : - Thứ nhất, từ lâu, một số người Việt hải ngoại, nhất là các vị trí thức có ít kinh nghiệm sống với cộng sản, họ đã không biết về địch mà cũng chẳng biết nhiều về ta, từ đó có những suy nghĩ và hành động nhầm lẫn về công cuộc tranh đấu của toàn dân Việt Nam cũng như không phân biệt được chính xác làn ranh giữa quốc gia và cộng sản. Địch quan trọng ở ngay trước mắt và trong tầm tay thì cần phải tiêu diệt trước : Đó là đảng cộng sản Việt Nam. Không biết quý vị trí thức đang có mặt trên diễn đàn hay đang nghe qua các hệ thống truyền thanh có đồng quan điểm khi tôi khi đưa ra vấn đề dưới đây không ? Trước tiên tôi phải xác nhận một điều rằng,Tàu cộng là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam, bắt buộc chúng ta phải chống đến cùng. Nhưng muốn đánh đúng hướng, ngoài việc nghiên cứu thật chính xác đường lối tranh đấu mà còn phải căn cứ vào thực tế để khỏi lạc hướng hay đi vào con đường hỏa mù của Tàu-cộng-Việt-cộng giăng ra. Hơn nữa, thử tính xem, kết quả việc chống Tàu của người Việt hải ngoại khi nào thành công, và, xin đừng tự ái khi nghe câu nầy :Việc chống Tàu có đem lại kết quả cấp thời và thiết thực hay không ? Vậy hãy bình tĩnh suy nghĩ cho kỷ để ghi nhận rằng : Nếu cứ khăn khăn đòi chống Tàu cộng để quên đi việc trước mắt là chống đảng cộng sản Việt Nam là một việc sai lầm rất tai hại, vì chúng ta đang bị lừa vào thế giới hỏa mù của cộng sản. Người Việt hải ngoại nên cẩn thận để khỏi bị thành phần cò mồi của Tàu cộng và Việt cộng đang đánh lạc hướng tranh đấu của chúng ta. Người Việt hải ngoại có đánh Tàu cộng cả chục năm nữa cũng chẳng đi vào đâu trong khi đảng cộng sản Việt Nam đang dẫy chết thì hô hào bắt tay với chúng để đánh Tàu. Vậy tại sao không nhắm vào cộng sản Việt nam để dứt điểm mà cứ lo chống Tàu cộng ?, Xin hỏi quý vị trong diễn đàn cũng như quý vị đang theo dõi câu chuyện nầy có đồng ý với tôi rằng :Tàu cộng đang xúi chúng ta chống chúng nó, nhưng hãy để yên, đừng đụng đến đám chư hầu ngoan ngoãn là đảng cộng sản Việt Nam, vì một lý do đơn giản là khi đảng cộng sản Việt Nam bị giải thể thì Tàu cộng sẽ hỏng chân và mất hẳn một đám đàn em dễ dạy. Hơn nữa xin nhớ rằng, cộng sản Việt Nam còn nợ Tàu cộng gần 30 tỷ dollars tiền mua vũ khí để giết hại đồng bào Miền Nam, nếu cộng sản Việt Nam bị giải thể thì lấy ai trả nợ cho chúng và lấy ai để làm bàn đạp cho mưu đồ thống trị toàn vùng Đông Nam Á Châu ? Nếu Việt Nam trong tương lai, không còn bóng dáng cộng sản thì Tàu cộng còn lý do gì để ngồi trên đầu dân tộc Việt Nam nữa hay không ? Đúng vậy, nếu mai kia Việt Nam không còn cộng sản thì chừng đó, Tàu cộng phải tìm đường rút lui, hoặc, chúng ta có đủ tư cách, có đủ uy thế của một quốc gia, cọng với sự yểm trợ mạnh mẽ của quốc tế thì chúng ta đánh đưổi chúng cút khỏi đất nước như thời oanh liệt của các thời đại anh hùng ngày trước. Vậy một khi đảng cộng sản Việt Nam bị giải thể thì Tàu cộng sẽ không còn lý do gì bám lại trên quê hương thân yêu của chúng ta nữa. Xin hỏi quý vị,không biết phần giải thích nầy có đánh động được lương tâm những người tự xưng là trí thức, ngày đêm đang hô hào người Việt Quốc Gia phải bắt tay hợp tác với đảng cộngsản để chống Tàu cộng !!! Đến đây thì quý vị có đồng ý với tôi điều nầy không : ‘Cái sai lầm của người ít học có thể tha thứ được nhưng đối với hành vi ma giáo của bậc trí thức thì phải tẩy chay và lên án’. - Thứ hai, vấn đề đa nguyên đa đảng là một thể chế chính trị cần thiết để xây dựng một nước Việt Nam tự do dân chủ, tôi hoàn toàn đồng ý và cổ võ cho tương lai đất nước đi theo con đường nầy. NHƯNG, xin nhấn mạnh chữ nhưng, vì sau khi đất nước Việt Nam không còn bóng dáng quân thù cộng sản thì mới có thể nói đến chuyện đa nguyên đa đảng. Trong tình thế hiện tại chúng ta không thể bắt tay với cộng sản để trở thành đa đảng vì tính cách lọc lừa, ù lì, tráo trở và gian dối của Hà Nội. Hơn nữa đại hội đảng cộng sản vừa qua, chính chúng nó đã khẳng định rõ ràng rằng không chấp nhận đa nguyên đa đảng mà chỉ theo một con đường độc đảng duy nhất của chúng. Các vị trí thức còn ‘ngủ’ hay sao mà vẫn cứ kêu nài van xin đa nguyên đa đảng với cộng sản ! Qua hai phần bổ túc vừa nêu ra, có thể đi đến một kết luận rằng : Người trí thức học nhiều hiểu rộng, lời nói và hành động của họ được xem như khuôn vàng thước ngọc cho tất cả mọi người trong xã hội, nhất là đa số thuộc khối bình dân. Ngoài ra có thể vítiếng nói của họ là một phương tiện truyền thông lớn, và, việc làm của họ là những tấm gương có thể tạo niềm tin tốt đẹp hoặc gây ảnh hưởng xấu cho xã hội. Do vậy, người trí thức trong nước cần phải nhận định thời cuộc thật sáng suốt để tự mình thoát ra khỏi cái ‘bóng tối sợ sệt’, và từ đó mới có thể kích thích những thành phần khác còn ‘ẩn mình trong chăn’ vì kẽm, nhà tù và súng đạn. Vậy vai trò của giới trí thức trước hiện tình đất nước c ó thể thu gọn trong hai điểm : Thứ nhất : Đất nước đang cần khối óc và bàn tay của thành phần trí thức, nhất là giới trẻ…ngay từ bây giờ để chấm dứt những bất công đau thương và xương máu mà dân tộc Việt Nam đã chịu đựng hơn nửa thế kỷ nay dưới chế độ tàn bạo cộng sản. Giới trí thức hải ngoại cần gạt bỏ những bất đồng chính kiến, ngồi lại với nhau để tạo một thế mạnh cho công cuộc tranh đấu. Giới trẻ hải ngoại hãy tìm về với nguồn gốc của một nước VIỆTNAM và một DÂN TỘC KHÔNG CỘNG SẢN. Thứ hai : Những vị trí thức còn ‘trùm chăn để chờ xem’ hãy xuất hiện, nhập vào hàng ngũ tranh đấu của người Việt Quốc Gia để thực hiện những ước mơ của Quý Vị, là những người thường trăn trở cho hoàn cảnh của đất nước. Nếu Quý Vị không thích tham gia vào chính trị (đúng nghĩa của nó) thì xin hãy làm người tranh đấu không mưu đồ, không hậu ý cầu vinh… để đóng góp công sức dưới một hình thức nào đó hầu tiếp tay với cộng đồng nhằm tranh đấu giải thể chế độ cộng sản hiện giờ. Người trí thức, trong vai trò kẻ sĩ, dưới thời bình, họ là người làm đẹp cho xã hội, nhưng trong thời chiến, nhất là đối với hoàn cảnh hiện nay của chúng ta, họ chính là bộ tham mưu của công cuộc tranh đấu giành lại đất nước cũng như xây dựng quê hương sau khi chế độ cộng sản sụp đổ. Vậy trước khí thế sôi động của toàn dân hiện nay, lời cầu khẩn cuối cùng là trí thức trong nước hãy vùng dậy và mạnh dạn đứng lên, thoát ra khỏi bóng tối sợ sệt, trí thức hải ngoại, nhất là thành phần trẻ, hãy tỉnh thức và hội nhập vào cộng đồng người Việt Quốc Gia. Một điều đáng buồn khi phải nhắc lại rằng, đến giờ nầy, thành phần trí thức nào vẫn còn trùm chăn sợ sệt (trong nước) hoặc chờ đợi tình thế ngã ngũ (hải ngoại) thì thái độ và hành động nầy chẳng khác gì lối hành xử của những người dân bình thường hoặc thành phần làm chính trị vì ‘chiếc lọng’ và ‘bao tử’ . Đinh Lâm Thanh
|