Ngày biểu tình 5/6 và chuyện của Tạ Phong Tần |
Tác Giả: Blog Tạ Phong Tần | ||||
Thứ Bảy, 18 Tháng 6 Năm 2011 04:05 | ||||
LTS: Như đã đưa tin, vào ngày biểu tình chống Trung Quốc, từ Bắc tới Nam hàng loạt những người bất đồng chính kiến có tên tuổi, các blogger hay nhà báo tự do ‘lề trái’ đều bị phong tỏa, cách ly để họ không thể có mặt trong đoàn biểu tình. Hôm qua chúng tôi đã phỏng vấn và đưa tin về trường hợp của Người Buôn Gió và Bùi Chát. Dưới đây là câu chuyện của chị Tạ Phong Tần do chị tự tường thuật. Tạ Phong Tần sau khi "chiến đấu" với công an Như thường lệ, 7 giờ 30 phút sáng chúa nhật (5/6/2011) tôi mặc bộ áo dài màu hồng phấn đi lễ nhà thờ. Vừa mở cửa ra khỏi nhà thì thấy trước cửa đã có sẵn 4 người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ dân phố, trong đó có 2 người là Đỗ Minh Thành và Hùng mập (thuộc CAP8 Q3) là những kẻ đã từng tiếp tay cho đám Công an (an ninh thành phố HCM) nhiều lần hành hung, bắt giữ tôi trái pháp luật. Tên Đỗ Minh Thành nói: “Chị không được ra khỏi nhà. Cấp trên ra lệnh cho chúng tôi cấm chị ra khỏi nhà”. Tôi hỏi: “Cấp trên là ai? Lệnh đâu? Tôi đi lễ nhà thờ là quyền của tôi, không ai có quyền cấm hết”. Tôi xô hắn qua một bên để đi ra thì cả 4 tên xúm lại đứa túm tay, đứa giật cái ổ khóa và chùm chìa khóa cửa nhà tôi đang cầm trên tay, đứa xô đẩy tôi trở vô trong nhà rồi chúng kéo cửa sắt cuốn sập xuống nhốt tôi bên trong. Tôi cố sức đẩy cửa sắt lên, tôi thò chân ra ngoài cửa làm chúng không thể nào khóa cửa bên ngoài nên bọn chúng bèn gọi một chiếc xe 4 bánh (113) đến, xe do 2 người mặc sắc phục Công an phường. Chúng kéo cửa lên, 4 tên dân phòng và 2 tên mặc đồ Công an phường, 1 tên cỡ 50 tuổi mắt thâm mặt tròn như đít thớt mặc thường phục chỉ huy số dân phòng lẫn Công an phường (không biết tên nhưng biết mặt nó là nhóm an ninh PA35 nhiều lần cùng đồng bọn xông vào nhà tôi cướp tài sản) xông vào túm tay túm chân tôi. Một tên trẻ (cũng cùng bọn với nhóm PA35 thường xông vào cướp tài sản tôi) chuyên cầm camera chĩa vào ghi hình tôi. Tôi chống cự lại đồng thời la lớn tiếng cho hàng xóm và người qua đường nghe: Tôi đi lễ nhà thờ mà cái bọn công an này chúng ngăn cản tôi. Nhà nước cộng sản hèn hạ bất nhân này nó không có quân lính chống Trung Quốc bảo vệ ngư dân nhưng nó thừa lính để hành hung dân, cản trở quyền tự do tôn giáo của dân. Nhiều người dân đi đường dừng xe lại xem thì bọn chúng chạy ra đuổi họ đi. Cuối cùng, nhờ số đông chúng cũng quẳng được tôi lên phía sau xe. Một thằng dân phòng thấy tôi đang cầm điện thoại liền la lên: “Anh Nhân, bả gọi điện thọai kìa”. Tên Công an ngồi ghế trước liền nói: “Lấy đưa cho tao”. Hai tên dân phòng liền bẻ tay tôi giật lấy điện thoại. Tôi la lên: “Thằng Nhân, mày cướp điện thọai của tao mày nhớ nghe. Mày còn thiếu tao một món nợ. Lần trước mày xông vô nhà tao lôi tao lên phường, mày bảo đảm với tao tài sản của tao có chính quyền địa phương, tổ dân phố giữ, tao về mất máy tính, mất đủ thứ không thằng nào chịu trách nhiệm. Mày là thằng ăn cướp, thằng nói láo trơ tráo, mày đền máy tính cho tao”. Tên Nhân ngồi làm thinh. Xe chạy về CAP8 Q3, cũng tên mặc thuờng phục này ra lệnh cho CAP và dân phòng lôi tôi lên lầu 2: “Tụi bây lôi nó vô trong, đừng cho ra ngoài”. Bọn chúng liền xúm lại lôi tôi vô trong. Tôi gào lên: “Tao phạm tội gì mà chúng mày bắt tao đến đây? Tao đi lễ nhà thờ mắc mớ mồ tổ cha chúng mày sao chúng mày ngăn cản. Tao không vào. Tao đâu phải tù mà chúng mày nhốt tao. Thằng ăn cướp già, mày ngon ra chống Trung Quốc kìa, mày hung hăng với tao hay ho gì, nhục nhã cả họ nhà mày”. Thằng an ninh già này vội vàng cầm cái camera chạy mất. Bọn chúng để cho 2 CAP chừng hơn 20 tuổi, 1 thằng an ninh (cầm camera) và 6 tên dân phòng canh giữ tôi. Chúng xô tôi vào phòng và đóng cửa lại, tôi giật cánh cửa ra đập rầm rầm, tôi đi ra hành lang. Thằng an ninh (mặt đít thớt) lại xuất hiện đứng phía dưới nói xỏ lên: “Quay phim, quay phim nó chống người thi hành công vụ”. Tôi quát lên: “Quay ông nội cha mày, thằng chó đẻ mặt dày. Mày quay đi, tao cho chúng mày quay xả láng, chúng mày từ trước tới giờ quay phim, chụp hình tao chất đầy bàn thờ tổ tiên chúng mày có ngày mối mọt ăn đổ sập xuống đè chúng mày chết mẹ hết. Mày quay thì làm gì được tao”. Hắn bỏ đi. Tôi xỉ vô mặt thằng an ninh cầm camera: “Mày quay đi, chĩa thẳng vào tao nè, đem về cho mấy thằng lãnh đạo hèn hạ súc sinh của chúng mày xem. Cái nhà nước cộng sản này là một bọn hèn hạ, lưu manh, buôn dân bán nước. Giặc đánh đến đít không lo, lo bâu vô tao như ruồi bâu đít trâu. Mày về nói lại với thằng mặt đít thớt chỉ huy mày hồi nãy, nói tao nói nó dốt quá thì về đi học lại. Chúng mày có dám công khai phim này ra không? Chúng mày có dám đưa ra Tòa cho phóng viên các nước xem không? Bằng chứng chúng mày đang chà đạp nhân quyền, bắt người trái pháp luật đó. Khi nào tao vi phạm 1 trong các điều được quy định trong bộ luật hình sự bị bắt quả tang, hoặc chúng mày có lệnh bắt, lập biên bản bắt đúng thủ tục mà tao chống lại thì tao vi phạm. Còn bây giờ chúng mày đang vi phạm pháp luật với tao, thằng chó đó nó dọa ai chớ đừng hòng dọa tao. Chúng mày ỷ đông tao không đủ sức, nếu không tao đánh chết mẹ thằng mặt đít thớt đó luôn coi nó làm gì được tao”. Hai thằng CA phường mặc sắc phục nhưng không đeo bảng tên. Tôi bèn chỉ vào mặt hai thằng này quát: “Hai thằng mày, tại sao mặc sắc phục mà không đeo bảng tên? Biết như vậy là vi phạm điều lệnh không? Chúng mày cũng biết xấu hổ hay sao? Chúng mày cũng biết là đang làm chuyện vi phạm pháp luật, làm chuyện hèn hạ, lưu manh với tao nên sợ tao biết tên chúng mày sao? Thằng này (thằng mập đeo lon Thiếu úy) mày là Nguyễn Trường Thành, mặt mày tao quen quá khỏi cần giấu tên. Bọn chúng áp nhau lại xô tôi trở vô phòng, vừa xô vừa nói: “Đi vô trong ngồi”. Tôi quát lại: “Tao không vô, tao không phải là tù. Nếu tao là tù thì có giám thị quản lý tao, đâu đến lượt cái thứ tụi mày”. Lúc này khỏang 8 giờ 30, tôi nghe một thằng dân phòng nói điện thọai: “Kéo cửa xuống đi”. Tôi biết là chúng đang nói cửa nhà tôi, vì lúc chúng giật ổ khóa, chìa khóa cửa và bắt tôi đi cửa nhà vẫn còn mở toang tóac. Tôi bèn chạy ra hành lang gào lên: “Chúng mày là đồ công an ăn cướp chớ công an nhân dân cái gì. Chúng mày giật chìa khóa nhà tao, từ sáng đến giờ chúng mày vô nhà tao lục sóat, cướp phá tanh banh hết rồi phải không? Món gì có giá trị thì chúng mày cướp, chổi cùn rế rách không có giá trị chúng máy lấy bán ve chai, trong nhà tao mà có thêm bớt món gì là do bọn công an chó chúng mày gây ra hết”. Tôi nhìn qua, thấy tên Đại úy Ngô Thành Nhân đi lên lầu lấy đồ, hắn vừa quay ra tôi liền túm ngực áo hắn la lên: “Ông Nhân, lần trước ông cam kết với tôi là ông giữ tôi ở phường tài sản của tôi có chính quyền địa phương, tổ dân phố bảio quản, tôi về thấy mất máy tính, mất đủ thứ, nhà cửa lục sóat tang hoang. Bây giờ ông đền máy tính cho tôi, đền tài sản cho tôi. Tên Nhân ấp úng: “Còn nguyên đó, không ai lấy tài sản gì của chị đâu”. Tôi vẫn túm ngực áo hắn mà gào lên: “mày nói láo, mày là thằng nào láo, máy tính của tao bị chúng mày cướp mất, không thằng nào chịu trách nhiệm mà mày nói là không mất hả?”. Hắn vội giật áo ra bỏ chạy xuống tầng trệt đi mất. Tôi đứng chống nạnh ngòai lành lang gào lớn lên: “Cái nhà nước cộng sản Việt nam này là cái nhà nước lư manh, côn đồ. Nhà nước lưu manh côn đồ nó lấy tiền xương máu mồ hôi nước mắt của dân nuôi một lũ công an côn đồ. Một bầy mười mấy thằng tụi bây dùng sức mạnh bắt 1 mình tao thì hay ho gì, tụi bây ngon ra bắt vài thằng Trung Quốc đem về đây chỉ vào mặt nó mà nói rằng “Mày về nói cấm thằng Hồ Cẩm Đào bành trước qua VN nghe chưa”. Làm thử như vậy tao mới phục chúng mày là anh hùng. Giỏi ra oai với tao, còn với TQ thì quỳ mọp xuống lạy nó. Nửa tháng nay, tàu TQ qua vây hết vùng biển Quảng Nam, Quảng Ngãi, Phú Yên rồi. Cá nó bắt hết rồi. Mỗi ngày 150 đến 200 chiếc tàu TQ có hải quân TQ yểm trợ qua biển VN vơ vét, con số này không phải do Hải quân VN đếm, mà là ngư dân VN đếm, hải quân VN trốn trong bờ hết rồi. Làm sao mà ra được, thằng cấp trên nó không cho ra lấy gì ra? Chúng mày nhìn qua Nam Hàn mà coi, Bắc Hàn lú qua thì Tổng thống Nam Hàn ra lệnh: “bắn trước, báo cáo sau”. Vậy là tụi Bắc Hàn hết dám hó hé. C Quốc gia lâm nguy, lòng dân bất ổn, chúng nó không lo bảo vệ đất nướ mà lo làm chuyện bợ đít Tàu. Thằng Hòang Trung Hải mới ký một cái văn bản thúc xây dựng cho nhanh cung hữu nghị Việt Trung. TQ nó cướp phá, bắn giết, lấn chiếm đùng đùng như vậy mà còn lo “hữu nghị” bà nội nó. Chúng mày ra Hà Nội mà coi, nhà dân mỗi nhà bề ngang có mét rưỡi, ở như trong ổ chuột. Đất Hà Nội tấc đất vàng, chúng nó giành khu đất trung tâm bự chà bá xây cung rồi chúng nó rước mấy thằng TQ sang vui chơi ở đó. Cái đám tay sai như những thằng chúng mày không một thằng nào được đặt chân vô đó. Tao mà nói sai cho chúng mày chặt tao xuống làm ghế ngồi nè. Tôi chỉ thằng Nguyễn Trường Thành: “Mày có đọc Đại Việt sử ký tòan thư không? Chưa đọc thì về kiếm mà đọc. Nước VN từ thời nhà Lý mới mở mang ra đến vùng Tháp Chàm, Phan Rang Phan Rí. Thời chúa Nguyễn Hòang mới mở thêm xuống phía Nam. Đất Sài Gòn này mới 300 năm lịch sử thôi mày. Nói 4 ngàn năm là nói khu vực phiá Bắc chớ không phải cả nước bây giờ đâu. Các triều đại vua chúa phong kiến đất Việt chỉ thêm chớ không bớt, không mất một tấc đất. Bây giờ cái nhà nước cộng sản này này nó bán lẻ từ từ, ải Nam quan giờ bên tàu rồi, thác Bản Giốc bên Tàu rồi. Tây Nguyên co 1”khu tự trị” người Tàu rồi. Giờ biển miền Trung VN sắp thành của Tàu rồi. Hạng chúng mày làm gì có quyền đặt chân vô “khu tự trị” Tàu. Thằng Thành nó nói: “Bà đi vô phòng ngồi dùm tui. Tui mệt lắm rồi. Bà cứ ở ngoài này la chỉ huy rầy tui”. Tôi nói: “lúc nào tao mệt tao tự động biết kiếm chổ ngồi. Còn tao muốn ngủ tao sẽ leo lên cái bàn đó tao ngủ, đuổi mày ra ngòai. Bây giờ tao chưa mệt. Thằng chỉ huy mày là thằng nào, biểu nó ngon tới gặp ngay tao ra lệnh nè”. Nó nói: “Thôi đứng mệt lắm rồi. Bà vô trong đi, tui cũng vô nữa”. Tôi nói: “Mày vô ngồi đây, kêu thằng áo đen (an ninh) kia vô, kêu thêm mấy thằng dân phòng vô luôn. Một đám tụi bây phải ngòi đây nghe tao nói. Không thì tao cứ đi ra ngòai nói”. Nó nói: “Con tui đang nằm bệnh viện mà giờ này tui phải ngồi đây với bà, tui muốn vô bệnh viện cũng không được”. Tôi nói: “Vậy thì mày nguyền rủa thằng nào ra lệnh cho mày phải giữ tao ở đây chớ đâu phải tại tao. Sáng nay tao đi lễ mà, ai biểu tụi bây lôi tao vô đây. Nó nói: “Tụi an ninh kêu tui phải giữ bà, nói bà là phản động”. Nó bèn kêu hết vô ngồi một đám. Tôi nói tiếp: “Tụi an ninh nó nới với mày tao là phản động à? Nó còn nói gì nữa không?”. Thành trà lời: “Không”. Tôi nói: “Vậy mày biết phản động là gì không? Trong Bộ luật hình sự không có tội phản động. Mấy năm trước tao có viết 1 bài để nghị Quốc hội bổ sung thêm từ “phản động” vô luật kẻo cán bộ ta đem ra dùng hòai bị quê độ quá mà tới bây giờ Quốc hội vẫn chưa chịu bổ sung. Tao giải thích cho nghe: Phản động là cản trở sự vận động tiến lên phía trước, nếu ai cản trở sự phát triển của dất nước này là phản động. Về tra từ điển coi tao nói đúng không. Mày thấy tao cản trở, làm thiệt hại đến quyền lợi hợp pháp của ai chưa? Dĩ nhiên là chưa, nếu có thì tao bị bắt ở tù lâu rồi, đâu phải ngồi đây nói điều hơn lẽ thiệt cho mày nghe. Mày muốn biết phản động ở đâu tao chỉ cho coi. Mày phải dân Sài Gòn gốc không, về hỏi cha mẹ, họ hàng người lớn tuổi coi Sài Gòn trước năm 1975 đời sống người dân sung sướng như thế nào. Sài Gòn được thế giới gọi là “hòn ngọc Viễn Đông” đó. Còn sau 1975 dân đói cơm không có ăn, quần áo không có đủ mặc. Ai làm cho đất nước này tụt hậu vậy? Không phải tao, củng không phải mày, chính là cái nhà nước cộng sản này nè. Thời nhà Nguyễn, Thái lan tức là Xiêm La đó, Campuchia kêu là Campốt đó, năm nào cũng sang triều cống nhà Nguyễn, đều ghé qua Gia Định thành chào Tả quân Lê Văn Duyệt. Biết Tả quân không? Lăng Ông Bà Chiểu đó, ra đó coi. Bây giờ thì VN thua Singapore cả 100 năm, thua Thái Lan cả 80 năm. Thấy có nhục không? Ai làm cho tụt hậu vậy? Chính cái nhà nước cộng sản này nè. Cho nên nhà nước cộng sản này là đại phản động, là trùm phản động, là cực kỳ phản động đó. “Trăm năm bia đá thì mòn, nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Nhà nước cộng sản này là tội nhân thiên cổ, tội với đất nước với nhân dân VN muôn đời tiếng dơ không rửa sạch. Tụi an ninh nó không nói cho mày biết là nó tự tiện xông vào nhà ăn cướp của tao 2.700 USD không? Có nói chúng nó ăn cướp của tao 2 cái máy chụp hình kỹ thuật số hiệu Canon không? Nó có nói là nói cướp của tao giấy tờ, bằng cấp, học vị, thư từ cá nhân không?”. Tôi chỉ sang thằng an ninh áo đen: “Thằng này nè, nó cũng có “dây máu ăn phần”, nó và những thằng đồng bọn của nó đã làm những việc bẩn thỉu, đê tiện như vậy với tao đó. Thằng Trần Tiến Tùng, thằng Nguyễn Minh Hải, thằng Nguyễn Minh Thắng, thằng Trương Văn Hổ… Mày hỏi nó coi tao nói có đúng không?’. Tôi lại quay qua chỉ vào thằng an ninh đang cúi gằm mặt: “E mậy! Tao nói có đúng không? Mày trả lời cho nó nghe coi”. Thằng an ninh cúi mặt làm thinh. Tôi quay sang nói với thằng Thành: “Mày thấy chưa? Bọn an ninh này là những đứa chuyên nói dóc nói láo không biết ngượng mồm, chuyện không thì nói có, chuyện có thì nói không. Đổi trắng thành đen, đổi đen thành trắng. Trên đời này, chuyện gì bẩn thỉu, dơ dáy, hèn hạ nhất thiên hạ không ai dám làm thì bọn an ninh này chúng nó làm tuốt. Hổng chứng sếp nó ra lệnh thì cha mẹ nó nó cũng không từ nữa. Tôi lại nói tiếp: “Tao từng kinh qua nhiều đơn vị, cái lon Thiếu úy của mày tao đã đeo cách đây gần 20 chục năm. Làm CSKV là đồ bỏ, phường này đừng hòng thằng nào lên mặt dạy đời tao. Tao thấy mày còn trẻ người non dạ,mới làm việc ở phường mấy năm thì biết con mẹ gì. Mày chưa có gây tội ác với nhân dân nhiều, còn cải tạo được. Con mày còn nhỏ, đang đau bệnh, nên tao không nguyền rủa mày, mày muốn nghe tao kể lại tao nguyền rủa mấy thằng chó an ninh thế nào không?”. Thằng Thành nói: “Tui nghe kể lại rồi, đừng nhắc lại nữa, kinh khủng lắm”. Tôi nói: “Mày còn trẻ khỏe thì kiếm công việc gì lương khác mà làm ăn. Cả nước này hơn 80 triệu người, còn công an bao nhiêu triệu? Những người khác người ta không làm công an cũng sống được như thường. ”Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” mày ở đây bám theo mấy thằng lưu manh côn đồ công an này thì riết rồi mày cũng lưu manh côn đồ, hèn hạ, bẩn thỉu giống chúng nó”. Thằng Thành hỏi: “Vậy ở đây ai là đèn, ai là mực?”. Tôi chỉ ngay thằng an ninh đang đứng cúi gằm mặt: “Nó là mực nè, và những thằng đồng bọn với nó đều là mực hết. Ở đây không thằng nào là đèn hết. Người tử tế có lương tâm, biết suy nghĩ phân biệt phải trái thì không ai thèm làm công an phục vụ cho cái nhà nước cộng sản hèn với giặc ác với dân này. Mày bu theo chúng nó thì mày cũng trở thành mực luôn, “đời xưa quả báo thì chầy/ đời nay quả báo một giây nhãn tiền”. Quả báo ngay trước mắt đó mày, mày không không trả thì con mày nó trả, liệu thần hồn mà làm việc tử tế đàng hòang, đừng đu theo cái lũ bất lương bán nước hại dân này làm trò lưu manh côn đồ, ăn cướp giữa ban ngày”. Cả thằng Thành lẫn thằng an ninh áo đen năn nỉ tôi đi ngủ để chúng nó ngủ, chúng nó than “buồn ngủ quá rồi”. Tôi nói: “Tao chưa mệt, lúc nào tao buồn ngủ tao sẽ ngủ. Tao còn thức là không thằng nào được quyền ngủ, chúng mày phải ngồi đây nghe tao nói. Cái nhà nước cộng sản VN này là lũ nói láo quen mồm, nói dối không biết ngượng, thằng nào cũng mặt trơ như đít thớt, đạn bắn không thủng. Chúng luôn mồm nói VN tôn trọng nhân quyền, VN có đầy đủ quyền tự do tôn giáo bla… bla mà tao đi lễ nhà thờ chúng ngăn cản. Trong nhà thờ có mồ ông mả cha chúng nó hay sao mà chúng sợ tao vô đó rồi tao giẫm lên. Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Phương Nga chúng mày cho quân đầu trâu mặt ngựa, cái đám công an lưu manh súc sinh của chúng mày lôi tao đến đây lần này là nhiều lần rồi, chúng mày đừng nói rằng không biết, chúng mày đừng chối rằng vô tình bắt được tao nghen. Nhà nước cộng sản mị dân, dối trá của chúng mày thằng nào con nào đến đây trả lời cho tao rõ: Nhân quyền của chúng mày đây sao, tự do tôn giáo, nhà nước pháp quyền của chúng mày đây sao?. Tòan là một lũ bịp bợm dối trá, lưu manh côn đồ, cùng hung cực ác”. Đến khỏang 3 giờ rưỡi chiều, một thằng CAP đeo hàm Thượng sĩ cầm chùm chìa khóa của tôi đưa ra hỏi “Chìa khóa này có phải của chị không?”. Tôi hỏi nó: “Phải, từ sáng đến giờ thằng nào giữ chìa khóa của tao? Giữ để làm gì? Mày trả lời rõ ràng cho tao biết? Đồ đạc của tao trong nhà mất ai chịu trách nhiệm?”. Thằng Thượng sĩ còn đang ấp úng thì một tên mặc đồ CAP tóc muối tiêu xấn xổ đi lên xỏ mỏ vô: “Không lấy thì vứt bỏ”. Tôi xô ghế cái rột đứng phắt dậy xấn đến hắn, tay chỉ thẳng vào mặt hắn hét lớn: “Thằng chó già lưu manh này, chúng mày cướp giật chìa khóa nhà trong tay tao. Từ sáng đến giờ chúng mày mới đem trả tao, chúng mày đã cướp phá gì trong nhà tao rồi, chúng mày vứt cái gì vào đó rồi. Giờ mày muốn vứt chìa khóa của tao để phi tang à? Đồ quân lưu manh, quân ăn cướp. Mày vứt đi, mày ngon vứt cả tao xuống dưới đất nữa mới oai”. Thằng Thành lôi tôi lại. Hắn cũng im re đi xuống lầu, tôi còn hét lên gọi “thằng chó già công an ăn cướp” chửi đến 10 phút nữa mới thôi. Xế chiều, chúng biến đi đâu mất hết chỉ còn lại mỗi thằng Thành mập uể oai đi tới đi lui. Nó nói: “Chị vô trong ngồi đi, tui mệt quá rồi, từ sáng đến giờ chưa tắm rửa gì hết”. Tôi chỉ cái ghế: “Mày vô đó ngồi”. Nó hỏi: “Rồi chị ngồi đâu?”. Tôi chỉ cài ghế ngoài cửa phòng: “Tao ngồi đây”. Nó nói: “Ủa, vậy là bà canh tui hả?”. Tôi nói: “Ừ, mày mà đi ra là tao cũng đi ra đó”. Nó nói: “Thôi để tui vô trong cũng được”. Tôi mới hỏi nó: “Từ sáng đến giờ, thằng nào nó kêu mày giữ tao ở đây nó có đưa tiền cơm sáng, cơm trưa, cơm chiều, cơm tối của tao cho mày không? Ở tù còn có chế độ mỗi tháng bao nhiêu gạo, bao nhiêu thịt, bao nhiêu quần áo, chăn màn, xà bông tắm nghe mậy. Tao đâu phải tù. Nó kêu mày bắt giữ tao ở đây thì nó có trách nhiệm cung cấp thức ăn nước uống, chổ nghỉ ngơi cho tao đàng hòang. Còn tao ăn hay quăng cho chó ăn là quyền của tao, tao tính rẻ cho mày tiền chế độ cơm nước của tao ngày hôm nay 150 ngàn thôi. Tao hỏi mày phải trả lời cho chính xác nè: Nó có đưa tiền không? Có đưa thì tao cho mày đó, lấy xài đi. Còn không đưa là trách nhiệm của nó, mày vô can. Nếu có đưa mà mày ém lên, thì mai mốt tao viết bài đăng lên mạng nói rằng Thiếu úy Nguyễn Trường Thành ăn chặn của bà Tạ Phong Tần 150 ngàn tiền chế độ cơm tù. Cả thế giới sẽ phỉ nhổ vào mặt mày. Chịu không?”. Nó ngồi cười cười. Tôi nói tiếp: “Tao hỏi mày cho vui vậy thôi. Chớ tao biết tụi chó an ninh đó chúng nó chuyên bóp cổ CAP chớ đời nào nó đưa tiền cho mấy thằng lính quèn như mày. Mày thấy cái sự bất nhân, bẩn thỉu của chúng nó không? Tao đâu có tội gì đâu, chúng ỷ mạnh bắt tao vô đây cho mày giữ, bỏ đói bỏ khát tao từ sáng đến chiều. Mày thấy chúng nó lưu manh hèn hạ không? Tao đặt vấn đề cho mày thấy rõ cái bản chất thật của chúng nó, cho mày sáng mắt ra thôi. Chế độ cộng sản này là chế độ gian ác, bất nhân. Truyền thống người Việt từ xưa là “kính già yêu trẻ”, “tôn sư trọng đạo”, con cái hiếu để với ông bà cha mẹ. Chúng nó cướp chính quyền, một trận cải cách ruộng đất xui nguyên giục bị, làm cho con tố cáo cha, cha tố ngược lại con, vợ chồng, anh em, ông bà, cháu chắt, họ hàng, bạn bè tố cáo lẫn nhau. Luân thường đạo lý đảo ngược, đạo đức tiêu vong, con người trở thành con vật. Có đứa nào đọc báo Tuổi Trẻ cười số ngày 1/6 chưa? Chưa đọc thì về mua đọc. Trong số đó có ông Lê Minh Quốc giới thiệu một cuốn sách mới của ông Nguyễn Hải Tùng- Nguyên Giám đốc sở văn hóa- thông tin tỉnh Minh Hải cũ. Ông Nguyễn Hải Tùng là nhân chứng sống, ghi lại những câu chuyện mà ông gọi là “vui” thời kháng chiến chống Mỹ ở miền Nam. Trong đó có chuyện “đồng chí cha” họp chi bộ chung với “đồng chí con”. “Đồng chí con” phê bình “đồng chí cha” là “lo chuyện gia đình nhiều quá lơ là công tác tổ chức”. “Đồng chí cha” tức quá không dám trả lời, xong họp ra ngòai mới chửi thề: “Đụ mẹ mày đừng có về nhà tao”. Những người cộng sản coi đó là chuyện bình thường, chuyện vui cười, mà tao đọc tao thấy cười không nổi, cười ra nước mắt. Cha lo cho gia đình thì lo cho con chớ lo cho ai? Vậy mà thằng con dám “ăn cháo đái bát” mắng cha, cha lại không có quyền và không dám dạy cho thằng con hỗn xược một bài học. Thiệt là chuyện “lộn cứt lên đầu”. Cộng sản tạo ra một cái xã hội đảo lộn luân thường đạo lý làm người, cha không ra cha, con không ra con, một cái trại súc vật chớ đâu phải con người”. Quý vị khi đọc đến đây phải tự hiểu rằng thỉnh thỏang tôi có “nghỉ giải lao giữa hiệp” chớ không phải liên tục phát thanh suốt một lèo như vậy bố ai mà nói nổi. Tôi ngồi đếm lại thấy mất 18 hột pha lê trắng đính trên áo dài (cái áo này mắc tiền là do mấy cái hột pha lê ấy đó nghen), mất cái thánh giá bằng đồng mặt sau có chạm nổi ảnh “Mẹ Hằng Cứu Giúp” và chữ CSSR, chỉ còn cọng dây đeo màu nâu tòn teng trên cổ. Tôi nói: “Thằng Thành mày làm chứng nghen mậy, mất 18 hột pha lê trên áo tao, mất cây thánh giá của tao. Cái này là món nợ nhà nước cộng sản súc vật này nó thiếu tao. Thằng nào, con nào gây nợ với tao thì tao đều ghi lại để đó, tao sẽ đòi đủ không thiếu món nào. Cây thánh giá này là thằng Thành già, Đỗ Minh Thành đó. Nó khoe với tao nó là giáo dân, giáo dân mà chúa nhật không lo đi lễ nhà thờ, không lo nghỉ ở nhà. Nó lo hùa với quỷ sa tăng gây tội ác. Mày nhắn với nó là tao nói nó chết xuống hỏa ngục đời đời. Không bao giờ được siêu sinh. Đến 8 giờ tối, thằng Thành bảo tôi “Thôi về đi”. Tôi nói: “Ê! Tao không phải tự đến đây xin xỏ chúng mày nhe. Tao không phải cái lọai muốn lôi đến thì lôi muốn đuổi về thì đuổi nghe”. Thằng Thành nói: “Thôi tui trân trọng mời chị về. Chị có muốn chửi tiếp thì xuống chửi mấy thằng ở dưới. Chớ cả ngày nay tui mệt lắm rồi”. Tôi đi xuống tầng trệt, thấy trống hoang, phòng trực chỉ có 1 thằng Thượng sĩ nhỏ xíu và 2 dân phòng. Tôi hỏi nó: “Ê! Chỉ huy mày đâu hết rồi? Thằng nào trả lời cho tao biết: Tụi bây giật chìa khóa nhà tao, tao về thấy mất đồ hay tụi chó an ninh nó quăng thêm đồ quốc`cấm vào ai chịu trách nhiệm”. Nó nói: “Bà về đi. Tui không biết”. Tôi quát nó: “Mày phải biết thằng chỉ huy mày ở đâu, mày tưởng tao không biết làm việc đó hả? Cơ quan công an lục nào cũng phải có 1 trực chỉ huy, 1 trực ban, 1 trực chiến. Chúng mày bỏ trống lỏng như vầy là chỉ huy mày nó trốn tao phải không? Ai chịu trách nhiệm về thất thóat tài sản trong nhà tao”. Nó đứng dậy bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Tui mệt bà quá, bà về đi”. Tôi quát nó: “Tao đẻ được mày đó nghe mày, mày đừng có thái độ láo với tao chết mẹ mày bây giờ. Chúng mày cướp chìa khóa nhà tao thì phải có thằng chịu trách nhiệm chớ. Mày gọi thằng chỉ huy mày đến đây”. Thằng này cũng lủi ra ngòai, coi như lúc 20 giờ 10 phút ngày 5/6/2011 bà Tạ Phong Tần đã “làm chủ hoàn tòan trụ sở CAP8 Q3”. Tôi còn đứng trong sân CAP gào lên chửi tiếp một lúc, ra trước cổng thêm một lúc nữa rời mới leo lên taxi đi về. Tổng kết lại, trong ngày 05/6/2011 nhà nước cộng sản VN (thông qua công cụ “chỉ biết còn đảng còn mình”) đã “thành công tốt đẹp” khi chứng minh được (bằng hành động cụ thể) cho người dân P8 Q3, ngư dân đau khổ miền Trung, nhân dân cả nước và cả thế giới biết rằng: Nhà nước rất oai hùng và rất có thừa quân lính để trấn áp người dân VN đi lễ nhà thờ; nhưng luôn núp sau lưng ngư dân để bảo vệ chủ quyền lãnh hải. Blog Tạ Phong Tần. Đàn Chim Việt tựa đề
|