Home Văn Học Khảo Luận Việc làm lời nói trăm phần khác xa

Việc làm lời nói trăm phần khác xa PDF Print E-mail
Tác Giả: Ðoàn Thanh Liêm   
Chúa Nhật, 01 Tháng 2 Năm 2009 13:16

Hồi đầu thế kỷ XX, học giả Phạm Quỳnh chủ trương tạp chí Nam Phong, với mục tiêu chuyên về nghiên cứu và phổ biến văn chương, học thuật tư tưởng cả Ðông lẫn Tây Phương. Tờ báo đã gây một tiếng vang lớn trong khắp nước, và được sự hưởng ứng của nhiều tầng lớp thức giả của cả ba miền Trung, Nam, Bắc. Nhưng sau mười mấy năm, thì vị Chủ bút họ Phạm này lại vào kinh đô Huế tham gia Nội các của Nhà vua Bảo Ðại, giữ chức Thượng thư Bộ Học (= Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục), nên đã khiến cho tờ báo phải đóng cửa, trước sự ngỡ ngàng nuối tiếc của bao nhiêu độc giả.

Nhân dịp này nhà thơ Tú Mỡ, một cây bút trào phúng nổi danh trong Nhóm Tự Lực Văn Ðoàn, đã viết một bài thơ đăng trên báo Phong Hóa, chỉ trích sâu cay học giả họ Phạm vì ham thích đi làm quan, mà bỏ bê sự nghiệp văn học. Nhân tiện cũng xin ghi thêm Tú Mỡ là bút hiệu cua cụ Hồ trọng Hiếu, nhạc phụ của nhà văn Doãn Quốc Sĩ. Tác giả mượn lời “hồn ma tờ báo Nam Phong vừa chết yểu “để trách mắng Phạm quân, xin trích mấy câu tiêu biểu như sau :
...

Bạc tình lang, bạc tình lang

Ngươi đã dùng ta để làm thang vào triều.

Tưởng thi thố những điều ích nước

Xứng với danh giáo dục quốc dân

Nào ngờ chỉ biết vinh thân

Việc làm lời nói trăm phần khác xa! ...

Câu thơ cuối cùng trên đây được dùng làm tiêu đề cho bài viết này, cốt ý phản ánh tình trạng hiện nay tại Việt Nam dưới chế độ cộng sản. Như ta đã biết, người cộng sản một khi đã nắm giữ được chính quyền rồi, thì họ tìm mọi thủ đoạn để mà giữ độc quyền chính trị, kinh tế, và cả về mặt văn hóa tư tưởng nữa, theo đúng sách lược “Ðộc tài, chuyên chế toàn trị” (totalitarian dictatorship). Họ cấm không cho tự do hội họp, tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do tôn giáo... là những nhân quyền căn bản của con người. Hiện nay, có đến 6-700 tờ báo, tạp chí, thì tất cả đều là do đảng cộng sản điều khiển, thao túng. Mà không hề có một tờ báo nào của tư nhân, độc lập được phép lưu hành. Các đài truyền thanh, truyền hình cũng vậy, tất cả đều là của nhà nước cộng sản hết.

Vào năm 1980-81, bà con thường rỉ tai nhau câu chuyện khôi hài như sau: Xưởng quốc doanh vừa mới chế tạo được một chiếc xe hơi thật là hiện đại. Nhưng khi cho chạy thử, thì chỉ di chuyển được có mấy thước là xe ngừng lại luôn. Kỹ sư phải nhờ các chuyên gia Liên Xô, Tiệp Khắc... cố vấn xem xét giùm, và tất cả đều không tìm ra nguyên do của sự ngừng chuyển động này của cái xe vừa mới xuất xưởng. Rút cục, thì phải nhờ đến một kỹ sư người Nhật. Ông này kiểm tra một lúc, rồi nói ngay: “Xe được chế tạo rất đúng cách, không có gì sai sót về kỹ thuật cả. Chỉ có mỗi một sơ suất nho nhỏ thôi, đó là: Toàn bộ năng lượng của cái máy, thì đều đổ dồn vào cái còi xe hết, cho nên xe không còn năng lượng để mà di chuyển được!”

Vì thế, mà dân gian mới hay nói: “Nói vậy, mà không phải vậy đâu!” “Nói không phải vậy, mà là vậy đó!” Ngay từ hồi năm 1946-47, cũng đã có những câu như “Chú phỉnh tôi rồi chính phủ ơi!”, “Nói dối như VẸM” (VM = Việt Minh). Người dân sau năm 1975 thì lại còn hay chế diễu, gọi “Xã Hội Chủ Nghĩa XHCN là Xạo Hết Chỗ Nói, Siết Họng Công Nông... Năm này qua năm khác, báo chí và đài phát thanh, truyền hình thì chỉ có mỗi một việc là dối trá, lừa gạt người dân bằng những thông tin bị bóp méo, những luận điệu xuyên tạc. Các văn nô hành động như kẻ đâm thuê chém mướn, mặc tình bẻ cong ngòi bút để tô hồng, chuốt ngọc cho giới lãnh đạo của đảng và nhà nước. Và rồi còn mạt sát, bêu riếu thậm tệ bất cứ ai có ý kiến hay hành vi khác với chủ trương sắt máu, tàn bạo của đảng cộng sản.

Cụ thể như trường hợp của học giả Ðào Duy Anh, hồi năm 1979-80, trong một dịp gặp cụ tại nhà cụ Nguyễn Hiến Lê ở Saigon, thì tôi đã đích thân được cụ Ðào cho biết như sau “Ông ạ, chúng tôi ở ngoài Bắc thì bị hành hạ đến là khổ sở vì cái bọn ‘cường hào học thuật.’ Ðây là lần đầu tiên, tôi được nghe đến cái danh từ này; chứ trước đó thì chỉ có nghe nói đến chữ “cường hào địa chủ” ở nông thôn mà thôi. Vì thế, tôi mới xin cụ nói rõ cho đó là những ai mà bị coi là cường hào học thuật. Cụ Ðào trả lời ngay, không một chút ngập ngừng do dự: “Ðó là các ông Văn Tân, Văn Tạo là Viện trưởng Viện Sử học và Viện Văn học ấy”...!

Còn học giả Nguyễn Hiến Lê, thì cụ thường hay tâm sự với tôi trong nhiều dịp tôi đến viếng thăm cụ tại nhà ở đường Kỳ Ðồng cũng gần với nhà tôi ở đường Trương Minh Giảng. Cụ Nguyễn nói: “Tôi thật lấy làm tiếc cho những người còn trẻ có khả năng, kinh nghiệm như ông, mà không hề có được chỗ dụng võ, để thi thố sở học của mình hầu làm việc giúp dân, giúp nước trong lúc này. Tôi được nghe biết là giới lãnh đạo chóp bu trong đảng cộng sản, bọn họ cũng xâu xé, mâu thuẫn với nhau, nên chẳng còn giữ được kỷ cương phép nước, chẳng còn có chuyện trên thuận dưới hòa để mà đồng lòng chung với nhau trong công việc phục vụ đất nước gì nữa cả! Rõ ràng là chúng ta không còn có thể trông cậy gì nơi những người lãnh đạo vô tư cách, vô đạo đức như thế đó được nữa...”

Thế đấy, suốt ngày họ cứ ra rả tuyên truyền là yêu nước, lo lắng chăm sóc cho hạnh phúc của nhân dân, với những chương trình, kế hoạch hành động thế này, thế nọ. Nhưng mà thực chất thì họ chỉ tìm mọi cách để giữ vững cái địa vị độc tôn, độc quyền, các thứ đặc lợi riêng cho cái đảng mafia của họ mà thôi. Tôi xin quý bạn nghĩ xem, khi mình thật tâm yêu mến người nào, thì có bao giờ bạn lại đi lừa gạt, dối trá đối với người đó? Vì làm như vậy tức là đã xúc phạm đến nhân phẩm của người mình yêu quý, mà còn tự làm hạ danh dự, phẩm giá của chính bản thân mình nữa. Người cộng sản họ luôn tự xưng mình là “Ðầy tớ của Nhân dân”. Họ còn nêu khẩu hiệu nghe rất kêu vang rổn rảng như là: “Trung với Nước, Hiếu với Dân”. Nhưng trong hành động cụ thể suốt từ mấy chục năm qua, rõ ràng là họ đã hành hạ, áp bức, bóc lột bao nhiêu triệu người dân lương thiện một cách cực kỳ ác hiểm, thâm độc, tàn tệ và bất nhân, bất nghĩa. Có thể nói trong suốt mấy ngàn năm lịch sử, chưa bao giờ trên đất nước ta mà lại có một chế độ tàn bạo, dối trá xảo quyệt như chế độ cộng sản hiện nay.Giới lãnh đạo thì không còn biết thế nào là liêm sỉ, họ chưa hề tỏ ra biết xấu hổ, biết ngượng ngập vì những hành vi sai trái, những lỗi lầm tày đình của mình. Cụ thể như vụ tàn sát dã man mấy ngàn thường dân vô tội tại Huế, hồi Tết Mậu Thân 1968. Cho đến nay sau hơn 40 năm, mà họ vẫn còn tiếp tục ngoan cố chối cãi, không hề nhận trách nhiệm về cái tội ác khủng khiếp ghê rợn như thế!

Còn về tình trạng tham nhũng, thối nát của cán bộ các cấp, thì đã quá mức báo động, đến độ hết thuốc chữa rồi. Cụ thể là tổ chức Minh Bạch Quốc Tế (Transparency International) gần đây đã xếp Việt Nam vào vị trí áp chót trong số các quốc gia trên thế giới. Và đó là điều sỉ nhục trước công luận thế giới đối với toàn thể dân tộc vốn có 4000 năm văn hiến. Mới đây, dư luận công chúng tại nước Nhật lại còn coi nhân viên công chức của chính quyền Hà Nội là một thứ “giòi bọ”; thật là một điều ô nhục đến tận đáy vực sâu rồi!

Nay nhân dịp cuối năm, người viết muốn được làm một sự đánh giá tổng kết tình hình của đất nước trong năm Mậu Tý 2008 này. Nói thật ngắn gọn, thì phải ghi rằng cứ tiếp tục với cái sự ngoan cố, xảo trá lươn lẹo cùng cực của giới lãnh đạo từ bấy lâu nay của đảng cộng sản, thì đất nước ta không thể nào mà còn có được một tương lai tốt đẹp, sáng sủa cho chính thế hệ chúng ta và cho con cháu chúng ta nữa.

Bức tranh bi thảm, đen tối này là một thực tế rất đau lòng, chứ không phải là do sự hốt hoảng bi quan vô căn cứ, hoặc do sự kỳ thị ân oán, hiềm thù đố kỵ khắt khe quá đáng đối với người cộng sản mà tô vẽ ra đâu. Ðã quá 60 năm rồi, kể từ ngày đảng cộng sản đem du nhập từ Liên Xô, Trung Cộng vào Việt Nam cái mô hình chế độ “độc tài chuyên chính vô sản, dựa trên bạo lực sắt máu, trên sư hận thù giai cấp”, thì đất nước và dân tộc ta mỗi ngày một thêm tàn lụi, hiu hắt, tiêu điều đi, và đã xuống cấp về mọi mặt chính trị, kinh tế, xã hội, cũng như tụt hậu cả về các mặt văn hóa, học thuật tư tưởng và nhất là suy đồi lụn bại về đạo đức luân thường mãi mãi đi mà thôi.

Vì thế, tuyệt đối và dứt khoát là ta không còn có thể trông mong gì nơi hàng ngũ lãnh đạo cộng sản là họ sẽ đổi mới, sửa sai, chỉnh đốn lại đường lối chính sách, hầu có thể dẫn đưa dân tộc ta đến sự thịnh vượng, phú cường và đem lại sự tự do thoải mái trong tình yêu thương đùm bọc nhân ái giữa đồng bào chúng ta với nhau được nữa đâu.

Người xưa có câu: “Một sự bất tín, vạn sự không tin”. Mà từ mấy chục năm nay, người cộng sản đã gây ra bao nhiêu điều bất tín, bất nghĩa đối với dân tộc ta rồi, thì liệu làm sao mà ngày nay chúng ta lại còn có thể tiếp tục tin tưởng để trao phó vận mệnh đất nước vào tay họ mãi mãi được nữa. Nói theo người Mỹ, thì ta có thể phát biểu thật rõ ràng, chính xác với mấy lời lẽ đanh thép như sau đối với chế độ cộng sản, đó là: “Enough is enough” = Sự tàn bạo tệ hại của các người như thế đã là hết mức, đã là quá đủ lắm rồi!

Cho nên đến nước này, thì cũng giống như Boris Yeltsin, vị cựu tổng thống nước Nga, chúng ta chỉ còn có một phương cách duy nhất, đó là “Phải thay thế toàn bộ cái chế độ thối nát, dối trá, bất nhân bất nghĩa của cái đảng cộng sản này đi mà thôi”. Ðúng là chúng ta phải đồng lòng hợp lực với nhau mà ra sức “đập cho tan tành cái sự ô nhục đó đi” (như lời kêu gọi của văn hào Voltaire của nước Pháp đã trên 250 năm trước: Écrasez cet infâme!)

Ðây là một điều khẳng định chung cuộc và dứt khoát của toàn thể nhân dân Việt nam chúng ta lúc này vào năm 2009 vậy.

That's it! Definitively and decisively.