Home Phiếm Các Tác Giả Treo đầu dê bán thịt chó

Treo đầu dê bán thịt chó PDF Print E-mail
Tác Giả: Nguyễn Thanh Ty   
Thứ Bảy, 26 Tháng 2 Năm 2011 05:57

 Thành ngữ “Treo đầu dê bán thịt chó” theo nghĩa đen, dùng để chỉ sự gian lận của những kẻ hàng thịt ngoài chợ lừa khách hàng.

Trước cửa treo cái đầu dê quảng cáo mà bên trong thì toàn là thịt chó. Nói rộng ra là mánh khóe dối trá, gian lận của những con buôn làm ăn bất chính, bán hàng giả mạo, kém phẩm chất. (Hàng giả mạo, thuật ngữ hiện đại gọi là hàng đểu)

Ngoài phạm vi buôn gian bán lận, thành ngữ này cũng còn được dùng trong xã hội để chỉ ra thủ đoạn lừa đảo, bịp bợm, giả nhân giả nghĩa của các chế độ bá đạo, lừa dân, dối trời.

Đảng cộng sản Việt Nam chính là một đảng “treo đầu dê bán thịt chó” từ xưa đến nay. Đảng này chuyên dùng thủ đọan bất chính, tà đạo của một nhà nước ngụy quyền để mị dân.

Cứ xem cái tên “đảng Cộng sản” thay hình đổi dạng như da tắc kè thì đủ biết.

            Khởi đầu, ngày 8/2/1930, đúng ngày Tết năm Canh Ngọ, tại căn nhà của một công nhân ở bán đảo Cửu Long, Hương Cảng, Hồ Chí Minh khai trương bảng hiệu “Đảng Cộng sản Việt Nam”, mở cửa hàng chó, bán cho nhân dân miền Bắc Việt Nam, theo tiêu chuẩn tem phiếu, rập theo khuôn mẫu của sư phụ, loại thịt chó đông lạnh nhập của Liên Xô và Trung quốc, có thương hiệu là Quốc tế Cộng sản. Tám tháng sau, Trùm Sò Mafia Quốc tế Cộng sản không vừa ý với thương hiệu này nên ngày 31/10/1930, ông Hồ phải thay bảng hiệu mới có tên “Đảng Cộng sản Đông Dương” để làm vui lòng Bố già (God Father).

Ngày 11/11/1945, chính phủ Việt Nam mới được thành lập, để che dấu món thịt chó cộng sản có liên hệ đến nhà nước, e nhiều người phản đối, ông Hồ cho gỡ bảng hiệu “Đảng Cộng sản Đông Dương” xuống và trưng một bảng mới khác lên có cái tên rất hiền lành là “Hội Nghiên cứu Chủ Nghĩa Mác ở Đông Dương” để tiếp tục đánh lừa người mua ngờ nghệch, nhẹ dạ.

Dần dà, thấy một số người mua quen với món chó giả dê, tháng 2/1951, ông Hồ lại mon men treo lại bảng cũ, nhưng vẫn còn sợ phản ứng của người tiêu dùng nên trại chữ Cộng sản thành Lao động. Bảng mới có tên “Đảng Lao động Việt Nam”.

Sau khi cướp được miền Nam năm 1975, tóm thâu Nam Bắc vào một rọ, độc tài cai trị, độc quyền buôn bán, hậu duệ ông Hồ không phải e sợ ai cạnh tranh nữa, công khai bán thịt chó, bắt toàn dân phải ăn độc một món thịt chó, dù là chó bệnh, chó ghẻ, chó dại… mặc kệ ai không ăn được thịt chó hoặc dị ứng với thịt chó. Một năm sau, 1976, cái bảng hiệu nguyên thủy đầu tiên khai trương năm 1930, đã cất giấu bấy lâu, nay được đem ra phủi bụi treo lên lại: “Đảng Cộng sản Việt Nam”.

Bắt đầu từ đó, đảng Cộng sản Việt Nam một mình một chợ, tha hồ nhiễu nhương, tác yêu tác quái. Sự độc quyền này giúp cho đảng Cộng sản Việt Nam ngày càng trụ vững địa vị trong chợ và đám đầu nậu chó phất lên giàu có, nhanh chóng trở thành bọn “tư bản đỏ”. Mặc dù năm 1989-1990, món thịt chó tại bản xứ Liên xô bị dân Nga tẩy chay, lên án. Ngôi chợ chó vĩ đại, hoành tráng ở Liên bang Xô viết, nơi cung cấp thịt chó khắp thế giới bị dân chúng đốt cháy và thịt chó bị buộc phải thiêu hủy. Tuy vậy, với bản chất gian tham cố hữu, đảng Cộng chó Việt Nam vẫn cứ ù lì, cứ buôn gian bán lận món hàng đểu. Thịt ôi thúi bị Liên xô vất đi, bị khối Đông Âu đem chôn thiêu hủy đều được bọn hậu duệ ông Hồ cho đào lên, lượm về bảo quản bằng phọc môn rồi chèn ép người dân buộc phải ăn, sống, chết thế nào đều tùy tiện trong tay mình, bất chấp người dân và Ủy ban Môi trường Vệ sinh thế giới kịch liệt phản đối và lên án. Tệ hại hơn nữa, người dân trong nước, ai mở miệng phê phán món thịt chó dở hay vô nhân đạo đều bị bọn đầu trâu mặt ngựa của đám đầu nậu trong chợ chó dùng dùi cui, roi điện, dao găm, lựu đạn dọa nạt, thậm chí còn bắt bỏ tù.

Sau 20 năm đổi mới, kể từ năm 1986, đảng phải chuyển đổi nền “kinh tế chủ đạo quốc doanh” sang “kinh tế thị trường”, một mô hình của bọn tư bản, để được sống còn trước cơn bệnh tụt hậu ngặt nghèo, 10 năm suýt chết đói cả nước, đảng cộng sản Việt Nam không còn độc quyền bán mỗi món thịt chó nữa nên buộc lòng cho phép đảng viên làm kinh tế tư nhân, được tự do bán đủ thứ thịt heo, dê, bò, gà, vịt… để mua chuộc sự trung thành của đám giáo đồ hầu giữ vững cái thây ma chủ nghĩa chó. Đại hội đảng toàn quốc lần thứ X năm 2006, Đảng đã có dự định đổi mới một lần nữa bằng cách dùng lại thương hiệu cũ là “Đảng Nhân Dân” hoặc “Đảng Lao Động” để phù hợp trào lưu tiếp thị thời đại “a còng @”, đem treo trước lăng Ba Đình là nhà máy chế biến thịt chó đóng hộp bằng phương pháp dây chuyền khoa học của tư bản có cái đuôi Xã hội Chủ nghĩa. 

Có thể Đại hội lần thứ XI này đảng ta sẽ quyết tâm quay về nơi khởi điểm để đổi mới.

Nhưng dù cho có tráo đi, đổi lại bao nhiêu bảng hiệu đi nữa, nhân dân cũng đều đã biết tỏng rằng cái đảng này vốn dĩ xưa nay là kẻ lừa đảo. Đánh chết cái nết không chừa. Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng bản chất tráo trở không thể nào thay đổi được.

Đến giờ phút này đã là năm 2011, mà chúng vẫn cứ trơ bản mặt lì lợm ra “treo đầu dê bán thịt chó” như thường, bất cần lời dèm chê, mĩa mai phê phán. Nghĩa là hơn hai chục năm, chúng đã chạy theo gót giầy tư bản, lại là loại tư bản sơ khai, hoang dã từ thế kỷ trước, cấu kết chặt chẽ, mật thiết với bọn đầu tư nước ngoài, cùng nhau ra sức bóc lột sức lao động của người lao động trong nước làm thuê cho chúng với tiền công rẻ mạt mà miệng vẫn cứ hô “Chủ nghĩa    Cộng sản” với khẩu hiệu “Tiến lên Xã hội Chủ nghĩa”, lúc nào cũng bi bô nói kiên định lập trường nghe rất khôi hài, tiếu lâm.

Ấy vậy mà, cũng còn khối kẻ đã bị Giáo chủ Hồ cấy “sinh tử phù” hồi cái nẫm, cái hồi gọi là chín năm kháng chiến rồi khiến chán vẫn chưa mở mắt ra được để nhìn rõ cái gian trá, lừa bịp của cái đảng ma giáo, vẫn còn hy vọng có ngày “Bác” sẽ dẫn dắt họ lên thiên đàng Cộng sản!

Đầu Xuân, ta hãy nghe một “lão thành cách mạng”, nhạc sĩ Tô Hải, 83 tuổi, tác giả của “Hồi ký của một thằng hèn”, kể chuyện ông ta bị đảng“treo đầu dê bán thịt chó” lừa như thế nào:

“Vậy là tớ đã gặp lại lần thứ 7 một chú mèo con… lần sau ngày ra đời gặp chú “Mèo Đinh”! Tân Mẹo hay… “meo tận” đây không biết? Dù gì thì Tây không bắn chết, Mỹ không bắn chết và nhất là TA cũng chưa thèm bắn chết… Thế là vui rồi!Chỉ tội cho mấy anh bạn đồng trang lứa, đồng niên, đồng khóa, đồng y, đồng tình, bỏ cửa, bỏ nhà, bỏ cả cha mẹ, gia đình tương lai “sáng sữa Nét-lê (Nestlé), tối vang Boóc-đô (Bordeau)”quyết vung gươm ra sa trường giải phóng giống nòi” cứ dần dần ngã xuống mà chẳng được “da ngựa bọc thây” bao giờ! Còn lại vài anh lưng còng, răng rụng thì hôm nay U90 mắt bỗng bừng sáng! Sáng đến… tỉnh cả người khi bị những cái tát của lớp “cách mạng Cộng sản hiện đại, vẫn treo ảnh cụ Hồ, vẫn hô hoán, “học tập GƯƠNG và ĐẠO ĐỨC”của cụ, vẫn KIÊN ĐỊNH đi theo con đường Mác-Lê mà cụ đã đi, vẫn quyết tâm xây dựng Xã hội Chủ nghĩa để khi hoàn thành sẽ “quốc hữu hóa tất tần tật” đề tiến lên Cộng sản chủ nghĩa: “hưởng bao nhiêu cũng được, làm hay không cũng chẳng sao”.

Mãi đến bây giờ, ba mươi lăm năm sau ngày “phỏng giái”, ông “cách mạng lão thành” Tô Hải và các “đồng chí” (chữ này ông tránh không dám dùng tới ở trên, sau một loạt chữ đồng) của ông mới sáng mắt và tỉnh người ra, e… rằng hơi (bị) trễ! Nhân dân miền Nam đã sáng mắt ra ngay ngày đầu tiên khi mấy chiếc xe tăng T.54 tiến vào Sài Gòn. Người đầu tiên sáng mắt ra là nhạc sĩ cổ nhạc Văn Vĩ . Ông này bị khiếm thị bẩm sinh từ bé suốt hơn 50 năm. Thế mà vừa nghe tiếng xích sắt xe tăng T.54 nghiến trên đường Tự Do, hai mắt ông tự nhiện bật sáng. Vật đầu tiên ông nhìn rõ là cái lá cờ phản bội hai màu xanh đỏ có ngôi sao vàng ở giữa, bay phất phới trên nóc xe tăng, đã rước hổ dữ vào nhà, và ông đã khóc thảm thiết suốt ba ngày ba đêm để cho mắt mình mù lại, khỏi phải thấy lũ đười ươi khỉ đột lên làm người, nghênh ngang ngoài đường. Người thứ hai bỗng dưng cũng hết chứng thong manh, mắt không cần phải đeo kính thuốc nữa, vẫn thấy rõ sự thật trước mắt. Đó là cô nữ thanh niên xung phong Dương Thu Hương. Cô đã cùng 140 đồng chí trang lứa, hăng hái tình nguyện vào Nam đợt đầu tiên để giải phóng đồng bào ruột thịt đang bị “đế quốc Mỹ kìm kẹp” như lời tuyên truyền của “Bác”. Sau khi thấy được sự phồn vinh, thịnh vượng, tự do của miền Nam không như lời lừa bịp, láo khoét của đảng, cô đã ngồi bệt xuống vệ đường vừa khóc vừa gào: “Chúng ta đã bị Hồ Chí Minh lừa!” “Một chế độ man rợ lại thắng một chế độ văn minh”.

Và sau đó, hơn một triệu người miền Nam đã bỏ hết nhà cửa, ruộng vườn, gia sản một đời khó nhọc tạo dựng nên, để ùa nhau ra biển trốn chạy cái thiên đường cộng sản mà các “đồng chí” vừa mang vào. Trên đường trốn chạy, hàng vạn người đã vùi thây nơi biển cả.

Nhạc sĩ Tô Hải bộc bạch:

“Những gì tớ giải bày tâm can trên blog cuối cùng cũng được một số các vị thành tích cách mạng đầy mình, tướng tá đánh nhau suốt 35 năm không ngừng nghĩ bỗng cùng với tớ nói huỵch toẹt ra những sự thật trần truồng về cái con đường sai lầm mà mình đã đi và bây giờ đã thấy: đã đến lúc không thể dối mình, dối người được nữa.

Thật là ghê gớm. Một sự dối trá, gạt gẫm, bịt mắt nhân dân mãi từ năm 1930 đến nay, kéo dài suốt hơn 80 năm. Có cái đảng nào trên thế giới có thể tàn nhẫn, độc ác, đốn mạt với dân mình hơn cái đảng Cộng sản Việt Nam này không?

Khốn nạn thay! Đến nay trong số ba triệu đảng viên đang bưng tai, bịt mắt, ngậm miệng hưởng ơn mưa móc của đảng, chỉ có một thiểu số, đếm trên đầu ngón tay, mới có can đảm dám nói lên sự thật trần truồng ghê tởm này. Một sự thật bẩn thỉu ẩn tàng bên trong hai chữ “cách mạng – vô sản” là những cán bộ “vì dân, của dân, cho dân”, nay đã hiện nguyên hình dưới mắt nhà “cách mạng lão thành” Tô Hải là “những anh lý trưởng, chánh phó tổng, những quan huyện, quan công sứ, quan đốc lý, quan toàn quyền Vô sản hôm nay, anh nào anh nấy đều… “phi vô sản” đến mức phải “vứt” bớt tiền vào… các nhà băng ngoại quốc sau khi đã xây đủ lâu đài, lăng tẩm cho cả dòng họ ba đời!”.

Và càng mĩa mai, đau đớn hơn nữa cho những nhà “cách mạng lão thành” bị bọn “cách mạng Cộng sản hiện đại”(tức bọn tư bản đỏ) đối xử tàn tệ. Cái cảnh “Chanh đã vắt hết nước vất vỏ, thỏ chết rồi chó già phải vào chảo” thật thê thảm : “… Nó chết rồi cũng hóa ra may! Vì đỡ phải trông thấy những cảnh bất công, vô lý, vô luật pháp hơn cả thời kỳ Pháp thuộc! Đỡ phải ngậm ngùi về cái toàn cảnh “cốc làm cò xơi”, hoặc mới lên tiếng vài câu phản biện nhẹ nhàng đã bị lên án là có “ý đồ xấu”, là “lợi dụng:, là “kích động”, là “diễn biến”…!

Tác giả Tô Hải “Hồi ký của một thằng hèn” còn buồn lòng và buồn nôn hơn nữa khi nhìn quanh những “đồng chí cách mạng “của mình thuở xưa, thấy bọn chúng còn đại hèn hơn mình nhiều cấp. Ôi! Những “anh hùng cách mạng” từng theo “Bác” đánh thắng ba đế quốc sừng sỏ,  thực chất chỉ là một bọn hèn không tưởng tượng được. Những bộ mặt vênh váo, hãnh tiến khi vác vào Nam sau 1975 giống như “Chó một khi nhảy bàn độc” thì sủa kêu ra phết. Tô Hải than: “Khi biết cái blog của tớ đã ba lần bị treo “Sinh tử lệnh” và Tần Thủy Hoàng, nhiều kẻ đã “bỏ tớ”, không dám bén mảng thăm hỏi, lúc tớ nằm bệnh viện, chín chết một sống, vì sợ “liên quan”. Và cả không dám công khai nói lên cái mà chính bọn hèn này cũng nghĩ, cũng chửi bới tại các quán cà phê, trong các cuộc ăn nhậu… còn hơn tớ! Buồn thì ít mà buồn… nôn thì nhiều với bọn đại hèn, đại cơ hội chủ nghĩa, đại nịnh, đại liếm, đại cu li văn nghệ này”. Thì ra nước rặc mới biết cỏ thúi của cái đám vỗ ngực “ra ngõ gặp anh hùng”, cán bộ nòng cốt, hạt giống đỏ của đảng chỉ là đám cỏ đuôi chó.

Đó chỉ là vài gương mặt “thực’ tiêu biểu cho lớp “lão thành cách mạng” ngày xưa ở trong rừng, trong núi, không ai biết mặt, biết tên, nên họ tha hồ vẻ bùa, bôi son, trát phấn, thêu dệt huyền thoại “chiến đấu gian khổ” của mình oanh liệt không thua gì “Bác”. Nay cái ông già Tô Hải gần đất xa trời, giận đảng phản phúc, bạc nghĩa, vô ơn. giận trời không có mắt khiến ông phải lâm cảnh trôi sông lạc chợ, khốn khổ thân già, ông nổi giận, ông bèn khai huỵch toẹt ra hết cái đểu cáng, cái gian xảo, cái lừa thầy phản bạn, mãi quốc cầu vinh của bọn chóp bu của cái đảng chết tiệt mà ông và đám “đồng chí” của ông đã bao che, đánh bóng, bưng bô bấy lâu cho nó biết tay, cho thiên hạ rõ mặt bàng môn tả đạo.

Thật ra ông chỉ dám hận cái bọn “Cách mạng Cộng sản hiện đại” thôi chứ không dám hận đến cái tên đầu sỏ đã mang quỉ dữ vào nhà làm cho gia phong điên đảo, làm cho cảnh nhà lụn bại con cháu đời sau phải đi ăn mày ăn xin khắp thế giới.

Người ta giả dụ rằng, nếu ông đừng có cái “mác” tạch tạch xè, giỏi chữ nghĩa, cứ như ngài Đỗ Mười đi thiến heo, hoặc như ngài Lê đức Anh cạo mũ cao su, chữ nhất bẻ đôi không biết… thì đảng đã công kênh ông lên bậc đại công thần rồi. Và giờ này ông đã có thể len lén đi ăn tô phở thịt bò Kobe ở Hà Nội đáng giá 750.000 đồng một tô và len lén bước nhanh ra khỏi cửa, vội chui vào chiếc xe Mercedes để tránh ánh mắt tò mò, xoi mói của bọn nhà báo phương Tây. Và còn hơn thế nữa, trước biệt thự “hoành tráng” của ông ở Sài Gòn hoa lệ chiếc Porsche hai cầu trị giá 1 triệu đô bóng láng, tài xế áo cồn cổ cứng đang chờ để rước ông đi “tham quan” đâu đó. Chớ có đâu ông phải sống nhờ vào cái xe bán bánh mì của bà vợ già ở cái hẻm  nhỏ phố Nha Trang, bữa đói bữa no! Và ông cũng còn đang hy vọng rằng ông Hồ sẽ sống lại.

Tiếc thay! Ông cũng đã bị đảng xếp loại “trí thức không đáng giá cục phân” và giờ này còn bị xếp vào loại “tự diễn biến”như “nhiều kẻ đã ra đi mang theo mối hận “mộng ước không thành”làm anh cộng sản cuối đời bị chính chủ nghĩa cộng sản hiện đại xếp vào loại “tự diễn biến” mà không viết được một câu, di chúc lại một lời…”.

Có điều an ủi, nhạc sĩ Tô Hải một thời vang bóng với “Nụ cười sơn cước” cũng có ít ra một người bạn “đồng ý, đồng tình” chia xẻ với mình nổi buồn mang tên “cộng sản” tức “nổi buồn chó đẻ”. Đó là Giáo sư sử học Hà văn Thịnh ở Đại học Khoa học Huế. Ông Gs này khi đọc được bài báo của ký giả Alastair Leithhead trên BBC News nhan đề “Ăn tô phở 35 đô ở nước Việt Nam Cộng sản”. Đọc xong bài báo, mồ hôi ông xuất hạn dầm dề sau đó nằm liệt trên giường bệnh suốt một tuần lễ. Ban đầu người nhà cứ tưởng ông thèm mùi vị đặc biệt của tô phở thịt bò Kobe ông ký giả Mỹ đã ăn mà phát bệnh. “Đọc BBC, 21.1.2011, bài của Alastair Leithead, viết về chuyện ông ấy đi ăn tô phở có giá 35USD (tức gần 800.000 đồng) ở Hà Nội xong, tôi choáng váng và tự thề với chính mình rằng kể từ nay, phải lập thiền để minh định chính xác là mình còn chưa bằng con cóc ngồi đáy giếng, thực ra mình chẳng biết khu trời, đít bụt ở đâu, thành thử, lâu nay, về cơ bản, là chẳng hiểu chút chi chuyện đời, cứ nói như gã đang ăn ốc và… mò! Alastair Leihead kể rằng ông “quyết tâm” đi ăn bằng được tô phở đắt nhất Việt Nam (có khi là cả thế giới) vì ông không nghĩ nó có nguyên liệu là thịt bò Kobe (Nhật Bản) nên đắt mà ông muốn biết ai có đủ tiền để ăn, tiền đâu mà ăn?…

Thực ra ông Gs Thịnh này ngã bệnh vì đã quá ức lòng khi nghĩ ngợi:

“Trường đại học nơi tôi công tác, nhận giảng viên (những người giỏi nhất) vào để đi dạy nhằm phát huy nền tảng dân trí, dân khí của nước nhà với lương khởi điểm là 1.290.000 đồng!   Làm sao đọc sách cho yên, giảng bài cho tốt khi cái bụng cứ réo những câu khẩu hiệu nhàm chán, nhọc nhằn như có thực mới vực được đạo, cơm ăn một bát sao no? Một cựu sinh vi ên của tôi, được giữ lại trường hơn 10 năm, lương bây giờ là 2,4 triệu đồng. Thằng bạn cùng lớp với nó, học dốt thì đạt đến cỡ âu thâu rầu (ôi thôi rồi), vào làm công an, nay đeo lon thượng úy, lương hơn 4 triệu đồng – tức là bằng lương của tôi, người đã có 34 năm đứng trên bục giảng đại học!”.

Sự dối trá không phải tìm ở đâu xa – nó diễn ra ngay trước mắt chúng ta, xung quanh chúng ta. Tại sao lương công an cao vòi vọi còn lương của trí thức thì thấp lè tè, thấp hơn cả cái lai quần chị Dậu? Hỏi là đã trả lời vì nó minh bạch hóa một thực tế phũ phàng rằng coi trọng trí thức, phát triển giáo dục chỉ mãi là những khẩu hiệu rối rắm mà thôi.

            Và ông Gs Thịnh tội nghiệp này còn nhận ra cái “kiến thức cơ bản” về cái “Xã hội Chủ nghĩa”  của mình bấy lâu thật thê thảm khi nghe người ký giả Mỹ nói ra sự thật, một sự thật trần truồng về sự dối trá:

“Trong lúc Cộng sản Việt Nam càng ngày càng áp dụng cách làm của chủ nghĩa tư bản, khoảng cách giàu nghèo càng tăng nhanh”. “Cái vỏ là của người cộng sản nhưng bên trong ruột chính là tư bản”. “Dĩ nhiên cờ đỏ treo ở mọi góc phố nhưng hình búa liềm tung bay trên đường đối diện với một cửa hiệu Chanel trong khi các áp phích tuyên truyền chủ nghĩa xã hội nằm ngay gần cửa hàng Louis Vuitton”.Chúng tôi đã thấy lớp vỏ đó - một tập thể các “đồng chí” tại Đại hội đảng nhất loạt đồng tình về đội ngũ lãnh đạo mới. “Có ai phản đối không?” - Vị chủ tọa hỏi với cái nhìn lướt qua. Dĩ nhiên là không. Chất vấn hệ thống là điều không thể dung thứ.Nhưng rồi tất cả những đấu đá, tranh cãi diễn ra sau những cánh cửa đóng kín. Đoàn kết bề ngoài là cách họ thể hiện sức mạnh”.

Cái đảng “Treo đầu dê bán thịt chó” này đã năm lần bảy lượt, suốt 80 năm, thay bảng hiệu nghe rất kêu và quảng cáo ra rả rằng “ăn món thịt chó cộng sản” của Liên xô và Trung Quốc sản xuất nhất định nhân dân ta, nước ta sẽ được độc lập, tự do, hạnh phúc, công bằng… và cứ thế nước Việt Nam sẽ phom phom đi lên từng bước trên con đường Xã hội Chủ nghĩa để tiến vững chắc đến Thiên đàng Cộng sản.

            Chúng ta, người Việt hải ngoại, bỏ nước ra đi chỉ vì hai chữ tự do và suốt hơn ba mươi năm chiến đấu không mệt mỏi để chống lại cái giả dối, cái ác của bọn Việt cộng để đòi lại tự do dân chủ cho người dân ở quê nhà. Nhưng lại là một cuộc chiến không cân sức, thế và lực quá chênh lệch. Bọn Việt Việt cộng thì có tất cả. Chúng ta chỉ có hai bàn tay không. Không vũ khí, không tiền bạc, và không cả một hậu cứ che giấu tại quê nhà. Ở đây chúng ta chỉ còn tiếng nói và cây bút là hai vũ khí duy nhất để đấu tranh. Và chiến trường chính là mặt trận chính trị. Chúng ta đoàn kết một lòng tạo sức mạnh, hợp nhất tiếng nói, dùng ngòi bút chính luận, trước để tranh thủ đồng tình của thế giới, sau ủng hộ phong trào nổi dậy trong nước cả tinh thần và vật chất.

Lẽ phải ắt phải thắng tà thuyết. Kinh nghiệm thắng bại từ xưa đã chỉ rõ:

Đắc cương thổ nhi thất nhân tâm, tất bại.

Thất cương cương thổ đắc nhân tâm, tất thắng.

Chúng ta tuy nay không còn cương thổ, nhưng chúng ta có chính nghĩa và nhân tâm của toàn dân nước Việt đang mỏi mắt trông chờ ngày về của chúng ta. Nội ứng ngoại hiệp chúng ta tất thắng.

Tuy nhiên buồn thay, chính ở hải ngoại lại có kẻ trí thức, không hiểu biết thời cơ, không có hành động nào giúp ích cho cộng đồng lại nỏ mồm chê bai những người có tâm huyết, ngày đêm moi tim, vắt óc viết những bài chính luận để đấu tranh chính trị với bọn cộng phỉ là chỉ “chống cộng bằng mồm”. Ở xứ Gia Nã Đại có bà Đốc tờ T. đã già nhưng to mồm lắm. Không biết bà ta có phải cò mồi hay đặc công chìm thi hành Nghị quyết 36 không mà bà ta chỏ mồm sang tận Mỹ, tận Pháp mắng ông Đinh Lâm Thanh và Ls Lê Duy San là “đứng xa la làng đánh võ mồm làm mất nước”. Bà ta còn xúi dại hai ông này “không dám về nước trực diện khuyên bảo, liên minh với toàn thể đại gia đình, với thằng anh khốn nạn mà đối phó với tên hàng xóm thâm độc, giữ gìn tài sản tổ tiên”.*

Bà Đốc tờ già này làm bộ thơ ngây không biết hay quá mê muội là ngay cả đảng viên lão thành trong nước vừa mới mở mồm phản biện vài câu nhẹ nhàng là đã bị đảng kết đủ thứ tội để bỏ tù, thậm chí chỉ mặc chiếc áo có in hàng chữ “HS – TS là của VN” cũng bị công an nhốt như ông Tô Hải thở than.

          Nếu bà già trầu này không phải là tay sai của Vẹm dùng kế khích tướng để gài độ, dụ những kẻ ngờ nghệch nghe lời bà “dù còn một hơi thở cũng vác cờ vàng lên đường cứu nước”* kéo nhau về nước, đút đầu vào rọ để cho Vẹm nó hốt trọn một mẻ lưới thì bà ta ắt đang mắc phải chứng “thất tâm phong”, rất nặng, nói toàn những lời điên khùng. Đã ba mươi lăm năm rồi, sao những kẻ có học vị cao như thế lại không sáng mắt ra nhỉ ?

Ngày nào ở hải ngoại vẫn còn cái thứ trí thức “mê cuồng” như bà Đốc tờ già ở Gia Nã Đại thì công cuộc đấu tranh giành chính nghĩa của chúng ta, tập thể người Việt tự do, vẫn còn trở ngại.

            Dạo gần đây cái loại trí thức khoa bảng mắc bệnh “thất tâm phong” ở hải ngoại xuất hiện hơi nhiều. Họ cứ nhắm mắt hô hào “hoà hợp hòa giải” tâng công với với Vẹm, trong khi Vẹm đâu cần “hòa giải” chỉ cần “hòa tan” để thu lấy đô la, mà cố tình quên rằng, đối với Vẹm xưa nay, chúng chưa từng dung thứ cho ai  không cùng chủ nghĩa, đường lối với chúng.

Bao nhiêu đảng phái quốc gia như Việt Nam Quốc dân đảng, Việt Nam Cách mệnh Đồng minh Hội, Đại Việt Quốc dân đảng, Đại Việt Dân chính đảng… bị tiêu diệt bởi sự lừa bịp của Hồ Cáo là một bài học quá đắc giá về sự thơ ngây tin tưởng vào chính sách “hòa hợp hòa tan” của ông ta đưa ra dụ khị để cùng nhau đoàn kết tạo sức mạnh, một lòng đánh Pháp.

 Khẩu hiệu “Yêu nước là yêu Xã hội Chủ nghĩa” ngày nay cũng vẫn khẳng định tính chất độc tài bịp bợm đó..

Để chấm dứt bài phiếm, người viết xin mượn lời của cựu Tổng Bí thư đảng Cộng sản Liên xô Mr. Gorbachev làm câu kết, ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa cho cái nhan đề “Treo đầu dê bán thịt chó”:

“Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng CS. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng CS chỉ biết tuyên truyền và dối trá”.

                      

-Chữ nghiêng có dấu hoa thị (*) là trích trong E-Mail của bà Đốc tờ T. ở Canada chê hai ông ĐLT và Ls LDS.