Luật biểu tình mới, có thể cho phép biểu tình với những điều kiện “ngặt nghèo”, quanh co, lươn lẹo, suy ra có vẻ hợp lý, khiến cho việc biểu tình không có cơ hội hợp pháp để thực hiện.
|
1* Biểu tình yêu nước bị đàn áp
Trong thời gian qua có hàng trăm cuộc biểu tình, đình công của công nhân, nhất là ở những công ty vốn ngoại quốc 100%, nhưng được chú ý và theo dõi nhất là 11 cuộc biểu tình yêu nước, chống bành trướng Trung Cộng trong suốt những ngày chủ nhật, của thanh niên và trí thức Hà Nội.
Nhiều người tham gia biểu tình bị bắt giữ, đánh đập như trường hợp của anh Nguyễn Chí Đức đã bị tên Đại úy công an “Minh Đạp” giáng cho 4 cú đạp vào mặt, mà dư luận gọi là “gót giày công an, cái mặt Việt Nam”.
Mới đây, tin tức được xem như “nóng hổi”, gây chú ý và bàn tán, là việc Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đề xuất làm Luật Biểu Tình. Nhiều ý kiến trái ngược nhau, nhưng đa số không hy vọng là nhà nước sẽ cho phép biểu tình. Một lý do dễ hiểu là Đảng và Nhà nước Việt Cộng đã long trọng cam kết với bọn Tàu khựa là kiên quyết định hướng dư luận, nôm na là cấm biểu tình chống hành động ngang ngược của Trung Cộng.
“Đảng CSVN kiên trì xử lý vấn đề tụ tập đông người ở Việt Nam với tinh thần không để sự việc tái diễn.” Chính Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh đã xác định, “kiên trì xử lý, không để tái diễn”. Còn rất nhiều lý do cho thấy đảng CSVN không muốn cho quần chúng nhân dân được có quyền biểu tình, nhưng lý do nêu trên là thuyết phục hơn cả, bởi vì, VC vốn có truyền thống làm tay sai cho TC lâu đời rồi, đồng thời, vốn hèn nhát trước kẻ thù mà lại ác đối với dân.
2* Nguyễn Tấn Dũng đề xuất Luật Biểu Tình
Ngày 28-9-2011, trong phiên họp của Ủy Ban Thường Vụ Quốc hội, Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường đọc tờ trình, đề nghị Quốc hội “xây dựng” Luật Biểu Tình. Ông Cường cho biết “Đích thân Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đề xuất và giao cho Bộ Công an tiến hành soạn thảo dự luật để trình Quốc hội “xem xét”.”
2.1. Hai ý kiến trái ngược nhau
Tại buổi hội thảo có hai ý kiến trái ngược nhau: 1). Ý kiến tán thành Luật Biểu Tình. - Cho rằng luật đó rất cần thiết để thi hành cụ thể quyền công dân được biểu tình mà Hiến pháp quy định. 2). Ý kiến phản đối. - Cho rằng, khi Luật Biểu Tình được ban hành thì công an gặp khó khăn trong việc quản lý nhân dân, sẽ là cơ hội để những đối tượng xấu và các thế lực thù địch lợi dụng, kích động quần chúng, gây mất an ninh trật tự, chống phá chế độ.
2.2. Cả hai đều tào lao
Mấy vị “đảng cử dân bầu”, cả hai nhóm đều thảo luận tào lao cả, bởi vì dự thảo luật được công an chuẩn bị soạn thảo, chưa biết được những điều kiện trong nội dung của nó như thế nào mà vội bàn cãi. Một vụ việc mới thai nghén, chưa đẻ ra, chưa thấy mặt mũi của nó như thế nào mà đi tranh cãi. Đó là sai về nguyên tắc lý luận mà đáng lẻ các vị chỉ dùng cái miệng để nói, cái tay để giơ lên OK. Thì phải biết rõ về việc đó. Tào lao là như thế.
2.3. Tại sao Nguyễn Tấn Dũng lại đề xuất làm luật biểu tình?
Lý do đơn giản và dễ hiểu là để cho công an có căn bản pháp lý để dẹp biểu tình. Dẹp biểu tình là thi hành luật pháp. Nói rộng ra là để cho thế giới và những tổ chức Nhân quyền thấy rằng VN là một nhà nước pháp quyền. VC luôn luôn tuyên bố là ở VN không có tù chính trị, mà chỉ có những người vi phạm luật pháp mà thôi, vì thế, phải làm ra luật pháp để có lý do vi phạm mà bắt bỏ tù. Tất cả luật pháp đều do VC đặt ra.
Trên thực tế, đảng CSVN không muốn cho quần chúng có quyền biểu tình, đó là bản chất của các chế độ độc tài. Luật biểu tình mới, có thể cho phép biểu tình với những điều kiện “ngặt nghèo”, quanh co, lươn lẹo, suy ra có vẻ hợp lý, khiến cho việc biểu tình không có cơ hội hợp pháp để thực hiện. Lừa bịp vốn là sở trường của mấy ảnh mà.
Một ví dụ. “Cấm biểu tình chống lại dân tộc, chống lại Tổ quốc”. Như thế thì ai cũng phải công nhận là đúng. Nhưng VC bảo rằng, Đảng CSVN là Dân Tộc VN, đảng CS là Tổ quốc VN. Vậy biểu tình chỉ trích đảng, chống đảng, tức là chống Dân Tộc, chống Tổ quốc. Cũng như vượt biên là không yêu CNXH, không yêu đảng CSVN, tức là bị tội phản quốc. Vì đảng và CNXH là Tổ quốc, là dân tộc. Chính Lê Duẩn lý luận như thế. Sách vở có ghi rành rành và còn đó. Dẫn chứng về cái lắc léo, lươn lẹo trong việc ứng cử đại biểu quốc hội. - Ứng cử viên phải ra trước tổ dân phố. Tổ dân phố là nhân dân. Tổ dân phố chấp thuận, tức là nhân dân chấp thuận. - Ứng cử viên phải do Mặt Trận Tổ Quốc chấp thuận. MTTQ là đại diện cho nhân dân, tức là nhân dân chấp thuận. - Cử tri bầu cho làm đại biểu QH, cũng tức là nhân dân chấp thuận. - Tóm lại, đại biểu QH là người đại diện chân chính của nhân dân tại QH.
Một giả sử. Nếu như luật biểu tình mới: a). “Cấm biểu tình nói xấu các quốc gia đồng minh, đồng chí, hữu nghị 16 chữ vàng của VN”. Nghe cũng hợp lý. “đồng minh, đồng chí, hữu nghị” mà chống đối thì đúng là phạm pháp. Còn việc Trung Cộng thì thuộc về chính sách đối ngoại, thuộc về chủ trương lớn của đảng, thì để đảng và nhà nước lo. Quần chúng làm sao mà biết được bí mật của chiến lược quốc gia. Trong quá khứ, đảng đã chứng tỏ có đường lối sáng suốt, đúng đắng, nên được đảng viên tôn làm đảng quang vinh muôn năm, cùng với Liên Xô vĩ đại. Vì thế, biểu tình chống lại ân nhân là phạm pháp, bị tù. b). “Cấm những cuộc biểu tình làm trở ngại chính sách ngoại giao của đảng và nhà nước”. c). “Biểu tình phải xin phép trước một tuần lễ (7 ngày) ghi rõ số người tham dự, tên tuổi, địa chỉ…”. (dư 1 người cũng không được. Như thế, thua công an là cái chắc, vì công an vừa mới cho 30 dân phòng, 40 xì ke từ trại cai nghiện, 20 bọn đầu gấu du đảng “đột xuất” gia nhập vào đoàn biểu tình…)
Trước kia biểu tình là tự phát, khi có luật, thì biểu tình phải có tổ chức, có ban lãnh đạo, có người đại diện đứng tên xin phép…nhưng giờ chót, người lãnh đạo bị công an và an ninh khám phá ra là người của tổ chức khủng từ nước ngoài, và cả là người của CIA nữa. Như vụ Tổng Cục 2, T4, do điệp viên “00 có” (không không có, tức do bịa đặt ra) Sáu Sứ, đã nằm vùng trong Bộ chi huy ở Langley, VA, Hoa Kỳ. Chỉ mới có 3 điểm a), b), c) mà thấy hết hy vọng biểu tình yêu nước chống bành trướng Bắc Kinh rồi. Nhưng biểu tình chống Trung Cộng là chuyện nhỏ, chỉ có 50, 60 người tham dự thì không đáng kể. Trái lại, biểu tình kiểu cách mạng Hoa Lài, Mùa Xuân Á Rập với hàng ngàn, hàng chục, hàng trăm ngàn người thì mới làm cho Nguyễn Tấn Dũng thật sự lo ngại, cho nên đề xuất luật biểu tình để cấm biểu tình, cũng có thể là lý do phòng xa của một sự việc có thể xảy ra đó thôi. Nói chung là không có hy vọng được phép thực thi quyền tự do công dân mà Hiến pháp quy định.
3* Những cái sai căn bản của luật pháp Việt Nam
Luật pháp là tiêu chuẩn của mọi hành động, luật pháp sai, thì tất cả hệ thống cai trị đều sai cả. Những cái sai trên nguyên tắc có thể liệt kê ra như sau:
3.1. Cái sai thứ 1. Không có dân chủ Đảng CSVN lừa bịp nhân dân VN và thế giới qua điều 2 của Hiến pháp 1992, nguyên văn như sau: Điều 2. “Nhà nước Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân, mà nền tảng là giai cấp công nhân và giai cấp nông dân và tầng lớp trí thức”. Tất cả những chữ “nhân dân” được hiểu một cách phổ thông là “đảng CSVN”. Bản chất của các chế độ độc tài đảng trị là không có dân chủ. Chế độ Cộng sản mà làm gì có dân chủ? Nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An đã công khai xác nhận, chế độ XHCN/VN hiện nay là không có dân chủ. Ông nói “Cách mạng dân chủ chỉ mới làm được một phần là đánh đổ vua quan phong kiến. Còn rất nhiều nội dung dân chủ chưa làm được. Đến tận ngày nay vẫn còn thiếu dân chủ. Người dân không được phúc quyết Hiến pháp và những vấn đề quan trọng của quốc gia thông qua trưng cầu dân ý. Dân ta chưa có quyền lựa chọn người đứng đầu nhà nước thông qua tranh cử trong tổng tuyển cử. Nạn hành chánh quan liêu nhũng nhiễu nhân dân còn khá nặng nề. Người công dân của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà mà ngày nay là Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa VN vẫn chưa có dân chủ”. (Hết trích)
Chủ tịch Quốc hội xác định như thế thì không còn ai có tư cách hơn để phản bác. Bà Bùi Minh Hằng, một trong những người bị bắt vì biểu tình yêu nước chống Trung Cộng, phản hồi trước tin sẽ soạn luật biểu tình như sau: “Chúng tôi khao khát Luật Biểu Tình phù hợp với điều 69 HP, cho phép công dân được quyền biểu tình. Cho tới thời điểm nầy, người dân còn phản ứng về những luật lệ đặt ra mà không thi hành. Trước tín hiệu TT Nguyễn Tấn Dũng cho công an soạn Luật Biểu Tình, chúng tôi không vội vui mừng vì biết sẽ không có sự thay đổi nào cả”.
3.2. Cái sai thứ 2. Quốc Hội không thuộc về nhân dân
Cơ quan làm ra luật để áp dụng vào nhân dân mà không do đại diện chân chính của nhân dân làm ra thì trên nguyên tắc, nó không phản ảnh trung thực nguyện vọng của nhân dân. Chính nguyên Chủ tịch QH Nguyễn Văn An xác nhận là VN không có dân chủ, thì người dân làm gì có quyền tham gia những công việc của quốc gia, dân tộc cho được. Trên thực tế, các đại biểu QH “được tạo ra” do những màn bầu cử lừa bịp mà quần chúng gọi là “Đảng cử dân bầu”. Đảng đã quyết định những ai sẽ được ra ứng cử, những ai sẽ đắc cử ở đơn vị nào, bằng danh sách có tên tuổi rõ ràng. Đảng quyết định 90% đại biểu phải là đảng viên, bao nhiêu phần trăm là phụ nữ, bao nhiêu phần trăm là người sắc tộc, bao nhiêu phần trăm là người ngoài đảng nhưng làm “gia nô” cho đảng… Tóm lại, quần chúng mỉa mai cay đắng “Đảng chỉ tay, Quốc hội giơ tay, Mặt Trận TQ vổ tay, và nhân dân trắng tay”.
3.3. Cái sai thứ 3. Đảng viên bao thầu luật pháp
Đảng viên làm ra luật. Đảng viên thi hành luật đi bắt nhân dân. Đảng viên ngồi tòa xử tội bỏ tù nhân dân. Đảng viên ở nhà lao quản lý tù. Đảng viên cứu xét ân giảm, ân xá tù nhân. Đảng viên phụ trách quản chế kềm kẹp nhân dân. Đúng là đảng viên bao thầu luật pháp hay nói cho rõ, là đảng CSVN kềm kẹp nhân dân, từ công an khu vực, tổ dân phố, ở phường thì có công an phường và phường đội.
3.4. Cái sai thứ 4. Hiến pháp không được thi hành
Hiến pháp là luật căn bản có giá trị pháp lý tối cao của quốc gia. Dưới đây là những điều ghi trong HP không được thi hành: Điều 53. Quyền công dân được tham gia quản lý nhà nước và xã hội. Điều 68. Tự do đi lại, cư trú. Chế độ hộ khẩu vi phạm điều nầy. Điều 69. Tự do ngôn luận. Trích nguyên văn: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình”. Điều 70. “Công dân có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Những nơi thờ phượng của các tín ngưỡng, tôn giáo, được pháp luật bảo hộ”. Điều 71. “Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo vệ tính mạng, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm…” Điều 72. Quyền được bồi thường thiệt hại . Nguyên văn như sau: “Người bị bắt, bị giam giữ, bị truy tố và xét xử trái pháp luật, có quyền được bồi thường thiệt hại về vật chất và phục hồi danh dự. Người làm trái pháp luật trong việc bắt, giam giữ, truy tố, xét xử gây thiệt hại cho người khác phải bị xử lý nghiêm minh”. Điều 84 và 102. Chủ tịch nhà nước và thủ tướng do Quốc hội bầu. (Trên thực tế, đảng đã quyết định trước.) Điều 146 “Hiến pháp nước CHXHCN/VN là luật cơ bản của nhà nước, có hiệu lực pháp lý cao nhất. Mọi văn bản pháp luật khác phải phù hợp với Hiến Pháp”. Điều 146 bị vi phạm nhiều nhất. Bà Ngô Minh Hồng, phó giám đốc Sở Tư Pháp TP/SG nói rằng, đã bãi bỏ 1,669 văn bản bất hợp lý, nhưng hiện nay vẫn còn 3,000 văn bản pháp quy trái luật, 41 văn bản pháp quy trái luật hoặc chồng chéo nhau.” Chỉ thị số 37/2006/CT-TTg ngày 29-11-2006 do Thủ tướng Dũng ký, cấm báo tư nhân là vi phạm điều 69, về tự do ngôn luận của HP.
Về tự do báo chí, nhà nước CSVN khẳng định là báo chí rất tự do. Có 700 cơ quan báo chí, 15,000 nhà báo, 68 đài phát thanh và truyền hình. Nguyễn Tấn Dũng thuật lại, “Luật báo chí VN rất cởi mở, nhiều lãnh đạo nhà nước gặp tôi đều nói với tôi là VN có luật báo chí rất thông thoáng mà ngay nước họ cũng không có”. Ông Dũng cho biết việc cấm báo tư nhân là phù hợp với nguyện vọng của người dân. Các tổng biên tập, các nhà báo, tự giác đi bên lề phải. Nhận xét về Luật của Thủ tướng Dũng, báo Sao Hôm Sao Mai ngày 1-10-2011 ghi lại một giai thoại về cuộc tiếp xúc giữa Tổng Bush và Thủ tướng Dũng như sau: - Nghe nói ông là luật sư, xin cho biết ông học luật từ lúc nào và ở đâu? - Tôi sớm học từ lúc 14 tuổi khi theo “du kick” Việt Cộng vào bưng và học luật ở trong rừng”.
4* Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền
4.1. Bản Tuyên Ngôn
Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (The Universal Declaration of Human Rights) ghi những quyền tự do căn bản của con người, đã được Đại Hội Đồng LHQ biểu quyết chấp thuận và thông qua ngày 10-12-1948 trong phiên họp tại Palais de Chaillot, Pháp. Nó gồm 30 điều. Điều 1 Mọi người sinh ra đều được tự do và bình đẳng về nhân phẩm và quyền. Điều 2 Mọi người đều được hưởng tất cả những quyền và tự do được công bố trong Bản Tuyên Ngôn nầy, và không có sự phân biệt nào như chủng tộc, màu da, phái tính, ngôn ngữ, quan điểm chính trị. Điều 3 Mọi người đều có quyền sống, quyền tự do an toàn cá nhân. Điều 19 Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm. … 4.2. Cộng Sản Việt Nam cam kết mà không thi hành
CSVN đã có hơn 3 lần ký tên cam kết trước thế giới mà không thi hành. Cam kết lần thứ nhất. Ngày 20-9-1977 khi xin được cho vào làm thành viên của LHQ. Cam kết lần thứ hai. Ngày 11-1-2006 khi xin xin được cho vào làm thành viên của Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (World Trade Organization-WTO) Cam kết lần thứ ba. Khi xin được ký Hiệp Uớc Thương Mại với Hoa Kỳ. VC đã có ít nhất là 3 lần cam kết thi hành nội dung cụ thể của Bản Tuyên Ngôn ngày 10-12-1948, nhưng lại lật lọng, nói Nhân Quyền (NQ) của VN khác với NQ của QT. Ai muốn hiểu NQ của VN, thì phải học lịch sử, văn hoá, phong tục tập quán của VN, thì mới hiểu tính ưu việt đặc thù của NQ/VN. Cũng tương tự, về dân chủ và tự do của VN, cũng phải học những điều nêu trên, thì mới thấy được dân chủ và tự do của VN, vượt trội hơn các tự do dân chủ khác gấp trăm, ngàn lần. Chính bà Tôn Nữ Thị Nịnh tuyên bố như thế.
5* Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền
5.1. Tổ chức
Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền (Human Rights Watch-HRW) là tổ chức phi chính phủ, ủng hộ Nhân Quyền (NQ), có trụ sở tại New York, HK, được thành lập năm 1978. Một trong những người thành lập, Giám đốc đầu tiên là ông Robert L. Bernstein. Giám đốc hiện nay là ông Kenneth Roth. Căn cứ vào Bản TNQT/NQ, tổ chức HRW theo dõi, điều tra, tường thuật đưa ra công luận Quốc tế những vụ vi phạm NQ. Ngăn cản tham nhũng, kỳ thị chủng tộc, phái tính và giai cấp xã hội. Chống lạm dụng quyền lực nhà nước.
5.2. Nguồn tài trợ
Tổ chức HRW khẳng định hoàn toàn tư nhân, phi chính phủ, độc lập, nên không nhận bất cứ nguồn tài trợ nào của các chính phủ cả. Năm 2010, tỷ phú George Soros công bố ý định tặng cho HRW 100 triệu USD. 5.3. Chương trình Hellman/Hammett HRW cũng hỗ trợ tài chánh cho các nhà văn đang bị bức hại, thông qua chương trình Hellman/Hammett, được đặt tên của nhà soạn kịch Lillian Hellman và người bạn đồng hành lâu đời của cô là tiểu thuyết gia Dashiell Hammett. Mỗi năm, HRW trao giải nầy một lần. Giải năm 2011.
Ngày 14-9-2011, HRW tuyên bố trao giải Hellman/Hammett năm 2011 cho 8 cây viết người VN trong số 48 tác giả trên 24 quốc gia. để ghi nhận lòng dũng cảm và ý chí kiên định trước sự đàn áp chính trị. Nhiều nhà văn, nhà báo bị đe dọa, tấn công và bị tù vì lý tưởng nhân quyền. Danh sách 8 người VN được trao giải: 1. Cù Huy Hà Vũ 2. Hồ Thị Bích Khương 3. Lê Trần Luật 4. Nguyễn Bắc Truyển 5. Nguyễn Xuân Nghĩa 6. Phan Thanh Hải. Blogger Anhbasg. 7. Tạ Phong Tần. cựu Đại úy công an, cựu đảng viên CSVN 8. Vi Đức Hồi. cựu đảng viên. HRW nhiều lần lên án CSVN vi phạm nhân quyền.
6* Quốc tế đối với nhân quyền Việt Nam
6.1. Anh quốc
Trong bản phúc trình năm 2010, Bộ Ngoại giao Anh nêu nhận định” Quyền tự do ngôn luận và minh bạch chính trị ở VN không có cải thiện năm 2010”.
6.2. Liên Âu
- Nhà cầm quyền VN nhiều lần từ chối không cho các nhà ngoại giao Liên Âu (EU) vào thăm các tù nhân. Liên Âu có trong tay 44 nhân vật hoạt động NQ, vận động chính trị ôn hoà đang bị tù tội. - Châu Âu đặt điều kiện NQ trong những cuộc đàm phán về Hiệp ước thương mại mới với VN. - Ngày 26-11-2009, Quốc Hội Liên Âu ra Nghị Quyết về NQ/VN trong đó có việc yêu cầu CSVN thả hết những tù nhân hoạt động NQ, tù lương tâm và tù chính trị. - Quốc hội Liên Âu cũng đưa ra một điều khoản buộc CSVN phải thực hiện cụ thể về NQ, trong các cuộc đàm phán về Hiệp Ước Thương Mại mới với Liên Âu. Liên Âu đã đánh thuế chống bán phá giá vào 3 mặt hàng “chủ lực” của VN là may mặc, da giày và thủy sản. Châu Âu là thị trường lớn thứ hai của VN, sau HK. Năm 2009, VN xuất cảng sang châu Âu 9.3 tỷ USD. VN cần thị trường nầy lắm, bởi vì còn phải cạnh tranh với hàng hoá của Trung Cộng, hơn hẳn về giá cả và phẩm chất.
6.3. Tổ chức Bảo Vệ các nhà báo (CPJ)
Tổ chức bảo vệ các nhà báo (Committee to Protect Journalists-CPJ), New York, mới ra thông cáo tỏ mối quan ngại về việc trấn áp tự do ngôn luận ở VN. Ông Bob Dietz, Giám đốc chương trình châu Á của CPJ nói: “Với các vụ bắt giữ vừa rồi, VN nay đã thuộc vào hàng các quốc gia cầm tù các nhà báo nhiều nhất trên thế giới”.
6.4. Hoa Kỳ đối với nhân quyền Việt Nam
Trong bản báo cáo về Nhân Quyền năm 2010 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, phát hành ngày 8-4-2011, có ghi: - Nước CHXHCN/VN, dân số 86.6 triệu, là một nhà nước độc tài do đảng CSVN lãnh đạo. - Cuộc bầu cử không công bằng vì các ứng cử viên đều do đảng CSVN chỉ định. - 14 người bất đồng chính kiến bị bỏ tù. - Từ chối, không đưa ra toà xét xử. - Công an ngược đãi những người bị bắt. - Điều kiện sống trong nhà tù khắc nghiệt. - Công dân bị giam giữ tùy tiện. - Hệ thống tư pháp bị bóp méo, lệ thuộc vào chính trị. - Các tự do công dân bị hạn chế. - Chính phủ kiểm soát gắt gao Internet. - Tham nhũng trong ngành công an vẫn tồn tại.
6.4.1. Tước đoạt mạng sống con người tùy tiện và bất hợp pháp Tháng 1 năm 2010. Anh Nguyễn Quốc Bảo, HN, bị tử vong trong khi tạm giam. Nguyên nhân do vi phạm giao thông, cái chết không được làm sáng tỏ. Tháng 5 năm 2010. Tại Quảng Ngãi, anh Võ Văn Khánh bị tử vong trong khi bị tạm giam. Bị bắt do vi phạm giao thông. Tháng 6 năm 2010. 2 người, Nguyễn Phú Trung và Vũ Văn Hiền bị tử vong trong khi bị tạm giam. Nghi can về trộm cắp. Tháng 8, 9, 12. Có 4 người bị tử vong, trong đó có một em 12 tuổi. Những công an liên hệ không bị thi hành kỷ luật hoặc truy tố.
6.4.2. Trừng phạt tàn bạo, phi nhân Đã có những báo cáo về công an sách nhiễu tại Hà Nội, Đà Nẳng, Bắc Giang, Bình Phước, Đắc Lắc, Điện Biên, Gia Lai, Nghệ An, Sơn La, Thái Bình, Thái Nguyên, Thanh Hoá và Trà Vinh, có liên quan đến những nhà thờ Tin Lành, Liên Đoàn truyền giáo Phúc Âm, các mục sư, các tín đồ đã bị công an đánh đập, bắt giữ, riêng Mục sư Nguyễn Công Chính bị Thiếu tá công an Võ Thị Thu Hiền bóp dái chết giấc. Các báo cáo còn ghi rõ công an địa phương thuê côn đồ, cho lực lượng dân phòng, người cai nghiện xì ke, đàn áp tín đồ các tôn giáo. Tính đến cuối năm 2010, chính phủ đã bắt giữ hơn 100 tù nhân chính trị.
6.4.3. Phản ứng của Cộng Sản Việt Nam Bà Nguyễn Phương Nga, Thứ trưởng bộ ngoại giao, vợ của Bộ trưởng Phạm Bình Minh, khi giữ vai trò phát ngôn viên, cho biết, các quốc gia Anh, Hoa Kỳ và Liên Âu không khách quan vì căn cứ trên thông tin không chính xác. Ông Phạm Bình Minh binh vực thành tích nhân quyền của VN, cho rằng nước Anh, nước Mỹ cũng vi phạm NQ thì tại sao lại chỉ trích VN. Cái lối phạm tội rồi đổ thừa những người khác cũng phạm tội, để mình tiếp tục phạm tội, là việc làm không chính đáng. Mà điều quan trọng là phải tự xem xét lại bản thân, hỏi ý kiến của đồng bào mình, để xem mình có vi phạm hay không, đó mới là con người chân chính và trung thực. Còn cố cãi chày, cãi cối, ngụy biện chỉ lòi ra cái xấu xa của mình mà thôi. CSVN đang xin HK để được hưởng Quy chế Thương Mại Bình Thường Vĩnh Viễn (Permanent Normal Trade Relations-PNTR). Chủ yếu là xin hai chữ “Vĩnh viễn”, vì hiện tại, VN đang ở tình trạng tạm thời, gọi là “Thương Mại Bình Thường” (Normal Trade Relations-NTR) mà WTO gọi là tình trạng “Đãi ngộ Tối Huệ quốc” (Most Favoured Nation-MFN) là xét lại mỗi năm. Ở trong tình trạng Tối Huệ Quốc thì bị xem như một quốc gia không có đủ tiêu chuẩn là “kinh tế thị trường tự do” của tổ chức WTO, do đó, bị đánh thuế chống bán phá giá, và cũng có thể bị kiện về tội bán phá giá, khi giá hàng hoá rẻ hơn hàng hoá nội địa.
7* Kết
Trở lại luật biểu tình. Mặc dù luật chưa được ban hành, nhưng căn cứ vào chế độ độc tài đảng trị, vào thái độ hèn nhát của đảng CSVN đối với Trung Cộng, vào mối lo ngại về ảnh hưởng của cuộc cách mạng Hoa Lài hay Mùa Xuân Á Rập, thì người dân VN không mấy lạc quan, hy vọng được hưởng cái quyền công dân đã được ghi trong điều 69 của Hiến pháp hiện hành. Cô Tạ Phong Tần, cựu đại úy công an, luật sư, cựu đảng viên, phát biểu: “Tự do ngôn luận chẳng những là một quyền căn bản, mà nó còn là công cụ, phương tiện để bảo vệ các quyền tự do khác”. Tóm lại, làm luật biểu tình là làm cái bẩy để có lý do “hợp pháp” bỏ tù người vi phạm.
|